Bên ngoài hành lang, Hoàng Tiểu Phóng dựa vào cửa sổ, một tay che điện thoại, nhỏ giọng nói:

“Thật mà, anh Nhung, là thật đấy, vừa nãy lúc Giản Văn Minh hát, em sợ đến ngây người luôn mà!”

"Em cũng không biết chuyện này là như thế nào, nhưng em thật sự không lừa anh." Hoàng Tiểu Phóng liếc nhìn về phía nhân viên bảo vệ ở lối ra vào của đại sảnh phát sóng, nhỏ giọng nói: 

"Hiện tại cậu ta cùng đạo diễn Trần Duệ vẫn còn ở trong đấy, không biết là đang làm gì. Bọn họ không cho em vào." 

Lý Nhung đang cùng Cố Vân Tương tham gia buổi huấn luyện vũ đạo, hắn nhìn Cố Vân Tương qua lớp kính, nhíu mày hỏi: 

"Hát rất tốt sao?" 

"Dù sao em thấy cậu ta khác hẳn bình thường, như hai người khác nhau vậy. Em nổi hết cả da gà đây này. Anh Nhung, anh nói xem, liệu trước giờ cậu ta có phải luôn giả vờ là tay mơ để lừa chúng ta không?" 

Lý Nhung nói: "Nếu cậu ta có thể diễn đạt đến mức này, lại giỏi che giấu như vậy, thì đã chẳng đến nỗi lăn lộn thảm thế này. Có lẽ là cố tình chuẩn bị thật kỹ một bài để làm điểm nhấn đấy? Chuẩn bị nhiều như vậy mà hát không hay nổi thì đúng là quá vô dụng." 

Hoàng Tiểu Phóng nói: "Em cũng cảm thấy như vậy... Nhưng cậu ta nói cậu ta biết rất nhiều ngôn ngữ, giống như làm cho mọi người kinh ngạc. Khoe khoang quá mức như vậy, cậu ta không sợ bị vạch trần sao?" Lý Nhung nghe xong, nhíu chặt mày: “Thằng nhóc này lại muốn làm gì? Em cứ nhìn chằm chằm vào chuyện này, anh xong việc bên này sẽ qua ngay.”

Hắn cúp điện thoại, vừa xoay người lại thì thấy Cố Vân Tương không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng hắn.

Thân hình cao gầy thon dài, khoác trên mình bộ vest màu đen, trong tay cầm một điếu thuốc, vừa khiêu vũ xong nên cả người vẫn còn đổ mồ hôi. Tóc mái của y cũng ẩm ướt.

“Cậu sao lại ra đây? Bên ngoài lạnh lắm.”

"Bên trong không cho hút thuốc." 

Cố Vân Tương hút một ngụm, chậm rãi thở ra một làn khói. Lý Nhung duỗi tay cướp điếu thuốc lá trong tay y, trực tiếp dí vào lan can dập tắt.

“Đây là nơi công cộng, đừng hút thuốc. Nếu bị người chụp được, cậu sẽ gặp rắc rối đấy.”

Cố Vân Tương cười một tiếng, hỏi: “Có chuyện gì vậy, sắc mặt khó coi như vậy?”

“Chẳng phải là do cái tên Giản Văn Minh đó sao?”

Lý Nhung nói: “Nếu cậu ta có thể hiểu chuyện như cậu, tôi thọ thêm mấy năm cũng được.”

Cố Vân Tương cười lạnh một tiếng, khoác áo vào: “Chưa thu phục được à?”

“Chủ tịch Tần rất có bản lĩnh, cậu cũng không phải không biết. Chỉ là cái tên Giản Văn Minh đó quá cứng đầu, chắc còn phải mất vài ngày nữa.”

Cố Vân Tương cười lạnh một tiếng, không nói gì, xoay người rồi bước vào phòng.

Lý Nhung chà xát nửa cây thuốc lá trong tay, đưa lên mũi hít một hơi, rồi dựa vào lan can. Cơn gió lạnh thổi qua, hắn đứng cách cửa kính, nhìn Cố Vân Tương cởi áo khoác, lộ ra vòng eo thon gọn. Người này đã gần 30 tuổi, nhưng vẫn xinh đẹp tuyệt sắc như vậy.

Nếu Giản Văn Minh có tính cách giống Cố Vân Tương, thì hắn đỡ mệt nhọc đi bao nhiêu.

Hắn lại gửi một tin nhắn bằng giọng nói cho Hoàng Tiểu Phóng, rồi mới bước vào trong phòng.

Hoàng Tiểu Phóng nghe xong một câu, liền tắt điện thoại bỏ vào túi. Cửa lớn của đại sảnh phát sóng bị mở ra, cậu ta liền thấy Trần Duệ mặt đỏ bừng, đang nói chuyện với Giản Văn Minh.

Hôm nay Giản Văn Minh dường như đặc biệt trầm tĩnh, anh chuyên tâm lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu một chút. Mặc dù trên mặt vẫn giữ nụ cười, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác rất lãnh đạm, cả người như bị bao phủ bởi một lớp băng lạnh, chỉ có gương mặt kia vẫn rất quen thuộc. 

"Hôm nay đến đây thôi, cậu nghỉ ngơi một chút, có một số việc một mình tôi không thể quyết định được, tôi sẽ báo lại tình huống của cậu với các lãnh đạo trước rồi nói sau." Trần Duệ nói.

Giản Văn Khê gật đầu, nói: “Cảm ơn đạo diễn Trần.”

"Hai ta còn không biết ai phải cảm ơn ai đâu." 

Trần Duệ nói: “Tốt nhất luôn để điện thoại trong trạng thái sẵn sàng 24/7, chờ tôi liên hệ bất cứ lúc nào.”

Hoàng Tiểu Phóng đi theo Giản Văn Khê ra khỏi đài truyền hình, lần này cậu ta cực kỳ nghe lời. Mới vừa đến cửa đại sảnh, liền chạy tới đẩy cửa kính ra: “Anh Minh, anh và đạo diễn Trần trong phòng phát sóng làm gì vậy, nói gì thế ạ?”

“Sau này gọi là anh Giản.”

Hoàng Tiểu Phóng sửng sốt một chút, rồi lập tức cười và gật đầu: “Anh Giản.”

Giản Văn Khê không trả lời câu hỏi của cậu ta vừa rồi, chỉ nói: “Kế tiếp không có việc gì, tôi tự mình đi một chút, cậu không cần đi theo, có thể tan làm rồi.”

Hoàng Tiểu Phóng sửng sốt một chút: “Nhưng anh Nhung nói...”

“Cậu là trợ lý của tôi, nghe lời tôi là được. Nhưng nếu cậu không nghe tôi, thì nghe Lý Nhung cũng được. Cậu gọi điện cho anh ta, nói tôi cho cậu tan làm, xem anh ta nói sao.”

Cơn gió bắc thổi làm chiếc áo khoác dài của anh bay lên, Hoàng Tiểu Phóng ngẩn người, nhìn vào "Giản Văn Minh" trước mặt. 

Làn da mịn màng, đôi tai hơi mỏng và hồng, tóc đen, da trắng. Đôi mắt anh quá đỗi hấp dẫn, dường như còn sáng hơn so với trước. Dưới ánh nắng mặt trời, ánh mắt đặc biệt cuốn hút, vừa lạnh lùng lại đẹp đẽ, giống như một nhân vật trong thế giới giả tưởng. 

Giản Văn Khê giơ tay chặn một chiếc taxi, trực tiếp lên xe.

“Minh....anh Minh!”

Cậu ta gọi một tiếng, xe taxi đã bắt đầu di chuyển.

Giản Văn Khê nhắm mắt lại, thở ra một hơi.

Mở mắt ra, anh phát hiện tài xế đang nhìn mình qua kính chiếu hậu.

“Cậu đẹp trai muốn đi đâu?”

"Tùy ý đi." Giản Văn Khê đáp nhẹ nhàng.

Tài xế vẫn đang nhìn chằm chằm vào anh.

Giản Văn Khê lúc này mới nhận ra mình đang ở trong tình huống gì, và đã quên mất mình giờ đây là một ngôi sao không lớn cũng không nhỏ. Ngồi trong xe taxi như vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người nhận ra.

Tuy nhiên, tài xế dường như không quá chú ý đến giới giải trí, nhìn anh một lúc rồi lại dời mắt đi.

Giản Văn Khê mở cửa sổ xe ra một nửa, cơn gió lạnh thổi vào, chỉ một lát sau, mũi anh đã đỏ ửng vì lạnh.

Tài xế là người khá thích nói chuyện, dường như cảm thấy anh muốn đi đâu thì đi có chút kỳ lạ, liền hỏi: “Cậu đẹp trai, có tâm sự à?”

Giản Văn Khê đáp: "Không có, chỉ là đã lâu không về nước, đối với thành phố này không còn quen thuộc, muốn đi dạo một chút.

Tài xế cười nói: “Hóa ra là vậy, làm tôi sợ hết cả hồn, tưởng rằng cậu gặp phải chuyện gì rồi.”

Rồi ông bắt đầu kể cho Giản Văn Khê nghe về những thay đổi lớn ở Hoa Thành trong vài năm qua.

Giản Văn Khê yên lặng lắng nghe, xe taxi chạy vào trung tâm thành phố nhộn nhịp. Trên màn hình LED, một trailer phim cổ trang xuất hiện, được chế tác rất hoàn mỹ. Cảnh quay rộng lớn và tinh xảo, thiếu niên cưỡi ngựa, anh hùng rơi lệ, bóng hình yểu điệu trong cung cấm. Sau một loạt cảnh quay nhanh, một người đàn ông đột nhiên kéo một tấm màn đỏ, ló ra một phần thân thể. Trong khoảnh khắc đó, hình ảnh chuyển sang chế độ quay chậm, màn đỏ bay phấp phới lướt qua khuôn mặt đẹp như ngọc của người đó, tóc dài xõa tung, y phục trắng nhuốm máu, gương mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ, nhưng ánh mắt lại u ám và điên cuồng.

Tài xế thấy Giản Văn Khê nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, liền nói: “Đấy là Cố Vân Tương, là một ngôi sao nổi tiếng, cậu ấy đang đóng một bộ phim cổ trang đang rất hot đó. Tên là Kim Đà Vương Triều!”

Giản Văn Khê ánh mắt sắc bén đầy lạnh nhạt.

Cố Vân Tương, anh đương nhiên biết là ai.

Là kẻ tiếp tay cho giặc.

Nếu Ngải Mỹ Giải Trí là con hổ đầu đàn, thì Cố Vân Tương chính là kẻ dẫn đường cho hổ ăn thịt người. Ngôi sao nam với vẻ ngoài lộng lẫy nổi danh bao năm nay trong giới giải trí, ai mà ngờ được đằng sau lại là một kẻ đáng khinh đến vậy.

Một kẻ vì danh lợi mà giường của ai cũng có thể leo lên. Sau khi bản thân chịu đủ đau khổ để vươn lên, thì lại muốn ấn đầu người khác xuống, để người ta nếm trải những gì mình đã trải qua. 

Vai diễn của anh ta, dường như là một vị vua điên, trên phụ đề có chữ "Kim Đà Vương Triều".

Vương triều kịch.

"Vương triều kịch là gì vậy ạ?" Anh hỏi.

Tài xế kinh ngạc nói: "Cậu ngay cả vương triều kịch cũng không biết? Đây là phim lịch sử kinh điển của nước ta, đã quay mười mấy năm rồi. Hầu như tất cả các ngôi sao nổi tiếng trong nước đều đã từng diễn qua vương triều kịch!" 

Tài xế lại nhiệt tình nói chuyện, không ngừng nghỉ mà kể lại.

Nghe ông nói một lúc, Giản Văn Khê cũng hiểu đại khái. Vương triều kịch là một thể loại phim lịch sử, mỗi năm sẽ có một bộ, được quay theo thứ tự thời gian từ xưa đến nay, tái hiện các nhân vật nổi tiếng trong lịch sử như vua, tướng và những câu chuyện huyền thoại. Thể loại này bắt nguồn từ quốc gia □□ và đã trở thành một tiêu chí quan trọng để đánh giá xem diễn viên có đủ tài năng để đảm nhận những vai diễn lớn trong các bộ phim này hay không. 

Ba diễn viên gạo cội hàng đầu trong nước,  bốn diễn viên trung sinh hàng đầu, và sáu diễn viên trẻ hàng đầu đều đã từng đảm nhận vai chính trong các vương triều kịch.

Và bộ phim năm nay, Kim Đà Vương Triều, là phần thứ ba trong loạt phim này. Nam chính là một ngôi sao mới nổi, Cố Vân Tương, người sẽ đảm nhận vai trò quan trọng, cùng với các ngôi sao lớn khác để tạo nên một đội ngũ diễn viên đáng chú ý.

Khi nhắc đến Cố Vân Tương, tài xế càng không tiếc lời khen ngợi: “Chưa từng thấy Omega nào có vẻ đẹp có thể so được với cậu ấy, kỹ thuật diễn của cậu ấy cũng rất xuất sắc. Nếu cậu ấy không giành được giải Kim Lan Thị Đế vào năm sau, tôi phải kiến nghị!”

Giản Văn Khê nghe vậy, liền nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt dừng lại trên gương mặt tuyệt đẹp của Cố Vân Tương.

Anh nhìn xung quanh, biển quảng cáo về Cố Vân Tương gần như có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi trong thành phố, có vẻ như còn nổi tiếng hơn cả Chu Đĩnh.

Bỗng nhiên, điện thoại trong túi rung lên. Anh lấy điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn từ Lý Nhung gửi đến.

“Alo.”

“Nghe Tiểu Hoàng nói, công việc của cậu đã hoàn thành rồi phải không?”

Giản Văn Khê đáp “Ừ” một tiếng: “Tôi để cậu ấy về trước rồi.”

“Hôm nay cậu cũng không có việc gì, chủ tịch Tống đã kết thúc buổi họp, chỉ đích danh muốn gặp cậu. Tôi sẽ gửi địa chỉ cho cậu, cậu nhanh chóng đến đây đi.”

Lý Nhung không phải đang thương lượng với anh, mà chỉ thông báo cho anh biết, nói xong liền cúp điện thoại.

Một tin nhắn có địa chỉ ngay sau đó được gửi đến điện thoại của anh.

Giản Văn Khê nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc, màn hình điện thoại ở góc dưới bên phải có một vết xước nhỏ. Sau một lát, màn hình mờ đi, các vết xước càng rõ ràng hơn, ánh mắt anh hơi híp lại, mắt phượng của anh thoáng hiện lên vẻ u ám.

Trong đầu anh hiện lên cảnh Giản Văn Minh bị pheromone kích thích, tay không khỏi run rẩy.

Anh ngẩng đầu, nói với tài xế: “Bác tài, đến Thịnh Quang Hoa Phủ.”

Tài xế nghe xong "Wow" một tiếng, nói: “Đó là một nơi tốt.”

Thịnh Quang Hoa Phủ, ở Hoa Thành được coi là một trong những nơi ăn chơi hàng đầu. Nó dành riêng cho những người giàu có và quý tộc, chỉ mở cửa cho các hội viên. Với chất lượng phục vụ cao cấp, từ ăn uống đến giải trí đều vô cùng tuyệt vời, nơi đây được giới giải trí đặc biệt ưa chuộng.

Giản Văn Khê bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn lên, trước mắt là một tòa kiến trúc cung điện bảy tầng kiểu Âu. Ở chính giữa là một đài phun nước khổng lồ, cột nước trắng xoá vươn lên, tạo thành hình hoa hồng với những cánh hoa phức tạp, xung quanh là tượng thần tình yêu Venus. 

Cậu bé giữ cửa nhận ra anh, thấy Giản Văn Khê xuống xe liền nhanh chóng tiến lên: “Ngài Giản, mời theo tôi.”

Khi bước vào đại sảnh, trước mắt anh là không gian kim bích huy hoàng, hương hoa hồng thoang thoảng xộc vào mũi, ngập tràn không gian.

Cùng với mùi pheromone trên người anh, nhưng mà mùi hương ngọt ngào hơn. Hoa hồng đỏ vây quanh những đóa hoa hồng phấn, tạo thành một đống lớn, hương thơm lan tỏa và bám vào người anh. 

Cậu bé giữ cửa dẫn anh vào đại sảnh và giao cho nhân viên phục vụ, người phục vụ dẫn anh đến khu vực chờ thang máy. Phía sau, có tiếng bước chân vang lên, Giản Văn Khê quay đầu lại nhìn, thần sắc lập tức cứng lại.

Anh nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

Khương Hồng.

Khi anh đang tìm kiếm tin tức về Chu Đĩnh, người thường xuyên xuất hiện bên cạnh anh ta chính là nữ Alpha này.

Khương Hồng dường như trong thực tế càng có ấn tượng mạnh mẽ hơn cả trong ảnh chụp.

Cô nhìn thấy anh cũng hơi ngạc nhiên, có vẻ như rất bất ngờ. Sau đó, cô nhíu mày, đứng yên bên cạnh anh.

Một tiếng "Đinh" vang lên, cửa thang máy mở ra, Khương Hồng bước vào trước, rồi ôm cánh tay, quay lại nhìn Giản Văn Khê.

Ngay khi Giản Văn Khê bước vào, liền cảm nhận được luồng áp lực mạnh mẽ của pheromone thuộc về Alpha. Anh khẽ nhíu mày, cố gắng giữ bình tĩnh và miễn cưỡng duy trì vẻ mặt điềm tĩnh.

Pheromone của Alpha, khi bản thân rơi vào trạng thái không vui, sẽ từ một công cụ tự nhiên chuyển hóa thành một loại vũ khí sắc bén. Loại pheromone tràn ngập địch ý này, đối với một Alpha có thể chỉ là cảm giác hơi khó chịu, nhưng đối với anh, một Omega chưa bao giờ bị đánh dấu qua, thì đó chẳng khác gì một sự hành hạ.

Mặc dù kiên cường như anh, cũng không thể tránh khỏi nhược điểm do thuộc tính của mình mang lại. Pheromone trong thang máy càng lúc càng nặng, khiến ngay cả những người phục vụ là Beta cũng không khỏi quay đầu nhìn qua với vẻ khó chịu.

Một vết đỏ ửng xuất hiện trên tai Giản Văn Khê, sau đó lan dần lên mặt anh. Anh nghiến chặt môi, phải dùng hết sức mạnh ý chí để khống chế sự run rẩy của cơ thể.

"Đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra, Giản Văn Khê bước ra ngoài, đi được vài bước thì cuối cùng không chịu nổi, lảo đảo vài bước và phải đưa tay vịn vào tường để giữ thăng bằng.

Người phục vụ vội vàng chạy lại, lo lắng hỏi: “Ngài không sao chứ?”

Anh lắc đầu, mồ hôi đã lấm tấm trên trán. Giản Văn Khê thở hổn hển quay đầu nhìn về phía thang máy, cửa đã từ từ đóng lại.

Khương Hồng ôm cánh tay, thang máy ngoài mùi hương mạnh mẽ của cô ra thì còn tràn ngập một mùi hương nhẹ nhàng và ấm áp, giống như mùi hương của hoa thường xuân.

Rõ ràng đây là mùi của pheromone, lẽ nào tới kỳ phát tình?

Ngửi thấy liền chát ghét.

Cô đến Thịnh Quang Hoa Phủ là vì Chu Đĩnh đang tham gia một cuộc tụ họp gia đình ở đây.

Mẹ Chu Đĩnh từ nước ngoài trở về, cả gia đình đến Thịnh Quang Hoa Phủ ăn cơm.

Đúng là oan gia ngõ hẹp, chỉ trong một ngày ngắn ngủi, cô đã gặp phải Giản Văn Minh những hai lần. Cậu ta không phải đang ở đài truyền hình sao, sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?

Cô có một cảm giác không lành.

Chu Đĩnh ăn cơm xong, trợ lý đã sớm mang về một kịch bản mới cho hắn. Hắn đang ở trong phòng kế bên, nằm trên sô pha, chăm chú đọc kịch bản.

"Đoán xem tôi vừa rồi gặp ai.” Khương Hồng bước vào liền nói.

Trợ lý Tiểu Vương không cần nghĩ ngợi liền hỏi: “Giản Văn Minh à?”

Chu Đĩnh ngẩng đầu lên, liếc nhìn một cái.

Khương Hồng cười lạnh một tiếng.

Tiểu Vương nói: “Nhìn vẻ mặt của chị Hồng, em cũng đoán được là Giản Văn Minh.”

Không trách Khương Hồng, ngay cả Tiểu Vương cũng rất chán ghét Giản Văn Minh, ngay cả Ngải Mỹ Giải Trí, hắn cũng cảm thấy rất không vừa mắt.

Tiểu Vương lại nói: “Cậu ta chắc là không biết anh Chu ở đây, nhưng đừng để bị cậu ta gặp phải lần nữa. Lần trước trả lời phỏng vấn ở sân bay xong, giờ lại muốn bám vào anh Chu để lên hot search nữa à."

Chu Đĩnh hơi nhíu mày, sắc mặt chán ghét thoáng qua rồi lại biến mất, chỉ để lại vẻ bình tĩnh. Khí tức xung quanh hắn cũng thay đổi, trở nên lạnh lẽo hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play