Tiêu Hiểu còn chưa tỉnh ngủ, bị tiếng khóc làm ồn nên lẩm bẩm một câu, vô thức chui vào trong lòng Vương Vệ.
Vương Vệ che hai tai của cô lại, không ngờ rằng tiếng khóc nháo càng lúc càng lớn, thấy Tiêu Hiểu bị làm ồn không ngủ được, lông mi run rẩy muốn mở mắt, trong lòng anh nhất thời dâng lên lửa giận.
“Em nằm trên giường trước đã.” Anh để Tiêu Hiểu nằm xuống, bản thân thì đứng dậy mở cánh cửa phòng vốn đã nghiêng ngả sắp ngã ra.
Vương Vệ giống như một vị môn thần, toàn thân đều là khí áp đứng ở cửa, thét lên một tiếng với mọi người còn đang không ngừng ầm ĩ trong sân: “Mới sáng sớm đã khóc lóc ầm ĩ, tỏ vẻ miệng của mấy người có bản lĩnh đúng không?” Ồn ào khiến vợ anh tỉnh giấc rồi.
Mọi người đang không ngừng cãi vã trong sân nhất thời yên tĩnh lại, mấy đứa trẻ con đang khóc ầm ĩ cũng vội vàng nín lại, hai đứa nhỏ nhất vẫn còn đang nức nở.
“Thằng tư, chuyện này không liên quan đến cậu.” Trong tay Vương Quyên đang kéo nửa túi lương thực, đang trong trạng thái giằng co với Triệu Yến, cô ta biết Vương Vệ ghét mình, rất sợ anh sẽ gia nhập vào trong những người cản trở.
Thấy vậy, Vương Vệ lập tức hiểu ra, mới sáng sớm đã khóc lóc ầm ĩ chính xác là vì nửa túi lương thực này gây ra. Anh nhướng mày, cười nhạo: “Chị moi được bao nhiêu lượng thực từ trong tay mấy kẻ ngu ngốc này đúng là không có liên quan gì đến tôi, nhưng bởi vì chị mà vợ tôi ngủ không ngon giấc, cái này thì liên quan đến tôi rồi.” Hơn nữa còn là chuyện lớn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT