Triệu Yến nghe Vương Vệ sỉ nhục Vương Quyên, suýt chút nữa đã sảng khoái đến cười thành tiếng. Như vậy xem ra, trước kia dù sao chú tư cũng đã cho cô ta vài phần thể diện.
Lời của Vương Vệ quá ác độc, Vương Quyên đỏ mắt lên tức giận chất vấn: “Cậu nói ai xin cơm?”
“Ai xin cơm thì nói người đó.” Câu này không phải của Vương Vệ, Tiêu Hiểu bỗng nhiên từ sau lưng anh thò đầu ra cười hì hì tiếp lời.
Vương Vệ xoay người nhéo miệng Tiêu Hiểu một cái: “Đúng là biết cách nói chuyện.” Ngoài miệng thì đang quở trách, nhưng trong mắt lại tràn đầy ý cười kiêu ngạo, vợ của ai mà lại vừa biết nói chuyện vừa ngoan ngoãn như vậy chứ?
Vương Quyên bị chọc giận, ôm một cục tức mắc kẹt ở cổ họng. A, a, mẹ nó. Dáng vẻ xem náo nhiệt của Tiêu Hiểu còn đáng tức giận hơn những lời đâm thẳng vào tim can của Vương Vệ.
Vương Quyên sau khi qua cơn tức giận thì bình tĩnh lại, bây giờ không phải là lúc cãi nhau với hai vợ chồng thằng tư, điều quan trọng là phải mau chóng mang lương thực về. Cô ta âm thầm hối hận, vừa rồi không nên chọc Vương Vệ và Tiêu Hiểu.
Cô ta hít sâu một hơi: “Mặc kệ hai người muốn nói sao thì nói, tôi không cãi nhau với hai người.” Quan trọng là không cãi lại cũng không đánh lại. Không sợ hãi thì còn có thể làm sao?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT