Lúc Tiêu Hiểu sỉ nhục Vương Quyên, Vương Vệ vẫn dùng ánh mắt mang theo ý cười nhìn cô, còn kéo cô ngồi xuống, như có như không mà ma sát vào sau lưng cô, cả người đều lộ vẻ sảng khoái.
Bây giờ Vương Quyên bị nói đến phát khóc, anh hừ một tiếng, lười biếng nói: “Vậy thì chị đừng có sống nữa, diễn trò cho ai xem chứ?”
“Ơ, sao chị ba lại khóc?” Cô nhìn Vương Vệ một cách vô tội: “Em không nói gì sai chứ?”
Vương Vệ rất thích dáng vẻ giả bộ ngoan hiền này của cô, tràn đầy ý cười đáp: “Em không nói gì sai, chỉ là quá thành thật, có một số người không chịu nổi lời nói thật.”
Tiêu Hiểu ồ một tiếng: “Vậy sau này em không thể nói thật nữa.”
Còn diễn rất hăng say nữa.
Lòng bàn tay Vương Vệ ngứa ngáy, vuốt ve tóc của cô: “Không sao, vốn dĩ phải nói thật, ai đê tiện thì mới khóc.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play