Gà cũng đã nhận rồi, Vương Đức Thắng không thể làm gì hơn đành gật đầu đáp: “Xây nhà đều là do người trong thôn giúp đỡ, chính là phải lo việc cơm nước, các cháu có thể lo được không?” Người dân nông thôn có chuyện gì thì đều là mọi người cùng giúp đỡ nhau làm, chỉ là giúp Vương Vệ mời một vài người, Vương Đức Thắng cũng coi như yên tâm thoải mái.
Tiêu Hiểu và Vương Vệ nhìn nhau, không ngờ chỉ một con gà rừng mà còn có thu hoạch ngoài ý muốn.
Vương Vệ gật đầu: “Vậy thì làm phiền chú rồi. Chú yên tâm, mọi người giúp cháu xây nhà, cháu sẽ không để mọi người đói bụng, vừa hay Tráng Tráng đưa cháu đi săn thú rừng vẫn còn có một vài con đang bị nhốt trên núi, đến lúc đó sẽ nấu cho mọi người một ít canh thịt ăn.” Nếu như anh đã muốn để Tiêu Hiểu sống tốt thì không thể không thèm để ý đến ai giống như trước đây nữa. Bản thân anh có thể không quan tâm việc bị cô lập, nhưng không thể chịu được việc Tiêu Hiểu cũng sẽ như vậy.
Đội trưởng Vương có thể giúp việc mời người, anh cũng có thể nhân cơ hội này tạo quan hệ với người trong thôn, một mũi tên trúng nhiều đích.
“Tráng Tráng?” Vợ của đội trưởng nghi hoặc nhìn Vương Vệ.
“Chính là một con hổ, trước đây cháu và nó còn từng bú sữa cùng nhau, chúng cháu cũng coi như anh em.” Nói xong anh còn cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng sáng, trong sắc trời chiều muộn dường như lộ ra ánh sáng lạnh lẽo.
Vợ của đội trưởng bị dọa sợ, dáng vẻ ôn hòa vừa rồi của Vương Vệ khiến bà ta nhất thời quên mất: Đây là đồ lang sói đã từng bú sữa hổ, có thể xưng anh em với hổ, có tính cách hoang dã từ trong xương cốt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play