Tiêu Hiểu ôm lấy cổ anh dụi một cái: “Vì em dễ dàng rơi vào mơ hồ mà, anh là chồng em, không phải chỉ cần nhìn em nhiều hơn một chút là được sao.”
Vương Vệ bị dáng vẻ hùng hồn có lý của cô làm cho vừa bực mình vừa buồn cười. Muốn mắng một câu nhưng Tiêu Hiểu lại dùng chóp mũi của mình dụi dụi vào cằm của anh. Vốn dĩ cũng không tức giận được bao nhiêu, lúc này trong lòng lại mềm nhũn thành nước.
“Anh nói cho em biết, đừng giở trò này với anh.” Lần nào cũng như vậy, sợ bị mắng liền nũng nịu với anh, cho là anh sẽ mắc mưu sao?
Hừ!
“Đứng lên đi, anh cõng em.” Vừa nói xong anh liền ngồi xuống, dù sao trong lòng anh nghĩ gì Tiêu Hiểu cũng không biết, không sợ bị vả mặt.
Hai mắt Tiêu Hiểu cong cong thành hình lưỡi liềm, ngoan ngoãn trèo lên lưng Vương Vệ, trước ngực cô dán sát vào sau lưng Vương Vệ, vì được cung cấp đủ dinh dưỡng nên càng phát triển rõ đặc trưng của phái nữ, khiến Vương Vệ cảm nhận được mà hô hấp tăng nhanh vài phần.
Lúc về đến nhà họ Vương trời đã tối hẳn, có điều hôm nay lại có chút kỳ lạ. Trước kia vào lúc này mẹ Vương không nỡ lãng phí đèn dầu, hoặc là mọi người ai về phòng nấy, hoặc là ngồi trong phòng tối nói chuyện phiếm với nhau.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT