Nhận được lợi ích từ người ta thì nên nể mặt người ta, Vương Đức Thắng nhận con gà này, nếu như có người cố gắng gây khó khăn phản đối, ông ta cũng sẽ nói vài lời công bằng.
“Chú à, cháu và Vương Vệ đều là người vai dưới, người vai dưới biếu bề trên chút quà thì có làm sao đâu? Vừa rồi cháu nhìn thấy Gia Hưng ở ngoài cửa, rất đáng yêu, chỉ là hơi gầy một chút, trẻ nhỏ đang vào lúc phát triển cơ thể, nếu như dinh dưỡng không đủ thì không được đâu.” Mặc dù Tiêu Hiểu không hiểu thấu đáo phong tục ở xã hội này, nhưng thấy Vương Vệ không có ý định mang về, liền ở bên cạnh cười bổ sung. Vương Vệ làm việc luôn có lý lẽ của riêng mình, đương nhiên là cô phải giúp.
Cháu trai duy nhất chính là xương sườn mềm của Vương Đức Thắng, Tiêu Hiểu vừa dứt lời, trên mặt ông ta lập tức xuất hiện vẻ do dự.
Lúc này vợ của đội trưởng và mẹ của Gia Hưng ở phía sau nghe hết toàn bộ câu chuyện cũng không nhịn được nữa. Vương Đức Thắng đề cao tác phong, làm đội trưởng không những không lấy được lợi ích gì, năm ngoái lúc chia lương thực còn cố ý chia ít đi hai phần.
Nếu như không phải nhà bọn họ ít người, bà ta lại biết tính toán thì e rằng trong nhà một chút lương thực thừa cũng không có. Chỉ là khổ cho Gia Hưng, nhà họ Tiêu khó khăn như vậy, Tiêu Quốc Hưng và Gia Hưng cũng tầm tuổi nhau, người ta thì được ăn đến mập mạp. Còn Gia Hưng nhà bọn họ thì tay chân gầy gò cứ như chân gà vậy.
Mẹ Gia Hưng kéo lấy tay mẹ chồng, con gà rừng to như vậy có thể để Gia Hưng bồi bổ thật tốt.
Không đợi Vương Đức Thắng do dự, vợ của đội trưởng đã xông ra ngoài.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play