Đội trưởng thôn Tiểu Tiền cũng họ Vương, tên là Vương Đức Thắng, có tổ tiên cùng một chi với ông nội của Vương Vệ, nhưng nhà họ Vương đời đời đều ở đây, nhiều năm qua như vậy, không biết đã truyền qua bao nhiêu thế hệ, chút quan hệ nhỏ xíu đó cũng coi như không còn.
Lúc Tiêu Hiểu và Vương Vệ đến, Vương Đức Thắng đang ngồi ở trước cửa mặt mày ủ dột hút thuốc.
Vợ ông ta ở phía sau than phiền: “Suốt ngày hút, suốt ngày hút, khắp nhà đều là mùi thuốc lá của ông, khiến Gia Hưng bị sặc rồi.” Gia Hưng là cháu trai duy nhất của nhà Vương Đức Thắng, vừa mới ba tuổi, đang ngồi trước cửa chơi côn trùng, bị mùi thuốc lá của ông nội làm cho bị sặc đến ho khan.
Cháu trai duy nhất bị sặc, Vương Đức Thắng lập tức dập thuốc, nhưng vẫn không quên phản bác vợ mình: “Bà thì biết cái gì, năm ngoái thu hoạch trong thôn giảm xuống, khó khăn lắm tôi mới thuyết phục được trên huyện để lại cho thôn nhiều thêm một chút, tốt xấu gì cũng có thể ứng phó đến năm nay. Nhưng bà nhìn xem, mới tháng này mà trời đã nóng như vậy rồi, e rằng ông trời lại sắp tác quái. Nếu như năm nay thu hoạch lại giảm thì trong thôn lấy đâu ra đường sống nữa.” Năm nay mới chỉ bốn mươi tuổi, nhưng đầu của Vương Đức Thắng đã bạc đi một nửa, phiền muộn giữa hai chân mày giống như một cái nút chết không thể gỡ bỏ.
Vợ của đội trưởng nghĩ đến tình cảnh ăn sạch mọi thứ trên núi mấy năm trước, không nhịn được mà rét lạnh: “Phải làm sao bây giờ?” Ngẩng đầu lên mới phát hiện ngoài cửa hình như có người đến.
“Ai đó?”
“Thím ạ.” Nhập gia tùy tục, Tiêu Hiểu ngọt ngào gọi vợ của đội trưởng một tiếng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT