“Giả bộ, em giả bộ, ông đây coi như đã nhìn rõ em rồi...” Ban đầu anh tưởng rằng Tiêu Hiểu là một con thỏ run rẩy có lá gan bé xíu. Sau đó khi cô lần đầu tiên nổi giận với anh ở trên lớp băng, anh cũng biết cho dù Tiêu Hiểu là thỏ thì cũng là con thỏ có hàm răng sắc bén, có thể cắn người.
Sau đó anh lại nhận ra mình đã cực kỳ sai lầm, mẹ nó chứ đây đâu phải là thỏ, rõ ràng là một nữ yêu tinh bách biến, có con thỏ nhà ai lại có thể mặt không đổi sắc nói muốn sinh con với anh, lại còn dùng loại...loại ánh mắt quyến rũ như mang theo tia điện vậy chứ?
Nhưng anh lại… yêu thích bộ dạng này của Tiêu Hiểu.
Khóe miệng Tiêu Hiểu cong lên: “Vậy anh nhìn thấu rồi thì muốn thế nào? Không cần em nữa sao? Đừng mà, chồng, em không thể rời khỏi anh, hu hu hu...”
“Được rồi, chơi đủ chưa? Làm việc đi!” Vương Vệ cảm thấy rất mệt tâm, anh thực sự không có cách nào với Tiêu Hiểu, đánh thì chắc chắn là không thể đánh, chỉ cần hơi nặng lời một chút thì cô lại còn khóc. Nước mắt của Tiêu Hiểu còn chưa rơi xuống, bản thân anh đã đau lòng trước rồi, nhìn thế nào cũng không phải là việc mua bán có lợi, bản thân bị thương một vạn lần nhưng lại không thể làm tổn thương đối phương một phần.
“Ồ.” Tiêu Hiểu thấy đùa đủ rồi, lập tức thu lại biểu cảm, ngoan ngoãn ồ một tiếng, để mặc Vương Vệ dắt đi khắp nơi.
Những nơi tốt ở trong thôn hoặc là đều đã được lên kế hoạch hoặc là có chút màu mỡ thì cũng đã bị khai hoang thành đất trồng trọt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play