Cô ta cắn răng, nhìn chằm chằm Tiêu Hiểu, gằn từng chữ một: “Cô có giả vờ cũng không che giấu được sự thật là cô thích Lý Tri Tân. Nếu cô không thích anh ta, vì sao bản thân không nỡ ăn, đồ ăn tiết kiệm từ kẽ răng ra cũng đều đưa cho anh ta?”
Tiêu Hiểu thấy lúc này cô ta đã lật tẩy ra, ngược lại cũng không lo lắng đến vậy, lắc đầu, nhìn về phía Vương Vệ.
Vương Vệ hiểu ý cô, cô đã mất trí rồi, còn nhớ gì đâu. Hơn nữa anh tin tưởng trực giác của mình hơn, Tiêu Hiểu thật sự đặt anh vào lòng.
Vương Vệ đá Lý Tri Tân còn nằm trên mặt đất: “Điều cô ta nói là thật sao?”
“Tôi nhận đồ Tiêu Hiểu tặng vài lần, nhưng đó là thím Tiêu và chú Tiêu thấy tôi đói bụng đáng thương nên tặng cho tôi ăn.” Vương Vệ quá mạnh bạo, nếu biết Tiêu Hiểu thật sự từng thích anh ta, không chừng đánh anh ta tới mức lòi ruột.
“À, thấy anh đáng thương? Vậy nhiều thanh niên trí thức như vậy, ai mà không đói như nhau, vì sao chỉ tặng cho anh mà không cho người khác?” Tưởng Văn Văn cười khẩy một tiếng.
“Tôi thường xuyên đến nhà chú Tiêu mượn thùng nước, dĩ nhiên thân hơn chút, những người khác đều không quen chú thím Tiêu, vì sao bọn họ phải tặng đồ ăn?” Vậy cũng phải, chỗ thanh niên trí thức đến thùng nước cũng không có, mỗi lần múc nước phải cần vào nhà người trong thôn để mượn thùng. Lý Tri Tân phát hiện hóa ra Tiêu Hiểu nhìn anh ta thì ngượng ngùng, bèn cố ý nhận việc này, tiếp xúc nhiều với Tiêu Hiểu một chút, lừa chút đồ ăn từ trong tay cô.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play