Tưởng Văn Văn bình tĩnh lại, sau khi sống lại, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn Tiêu Hiểu, bộ dạng bạch liên hoa giả vờ yếu đuối khiến người nhìn bốc hỏa.
Càng thêm kiên định không thể để Vương Vệ bị cô lừa gạt.
Nghĩ đến kế hoạch của mình, Tưởng Văn Văn hòa hoãn nét mặt, hạ giọng: “Cô sợ Vương Vệ biết chuyện giữa cô và Lý Tri Tân đúng không?”
Tiêu Hiểu hả một tiếng, nghi ngờ nói: “Giữa tôi và Lý Tri Tân có chuyện gì vậy?” Cô thì không hạ giọng, quyết định tự mình chọc vỡ cái mụn mủ này. Hơn nữa cô cũng không nói bậy, người có quan hệ với Lý Tri Tân chính là nguyên thân, cô không có chút ký ức nào của nguyên thân, làm gì phải gánh cái nồi này.
Vương Vệ túm Lý Tri Tân bị đánh tới mức mặt mũi bầm dập qua bên này, một tay ném tới trước mặt Tưởng Văn Văn, sau khi thấy rõ Tưởng Văn Văn, cơn giận vẫn chưa hạ xuống trên mặt lại càng trầm trọng hơn: “Là cô!” Được đấy, còn dám đến trước mặt anh nhảy nhót.
Dĩ nhiên Tưởng Văn Văn không biết suy nghĩ trong lòng Vương Vệ, ánh trăng vốn không sáng, cô ta không nhìn rõ vẻ mặt Vương Vệ, nghe giọng còn tưởng anh đang vui mừng, vội chỉnh lại tóc tai, lộ ra một bên mặt xinh đẹp của mình: “Là em.”
“Nói, hôm đó cho tôi một cái bánh bao là muốn làm gì?” Anh nổi giận đùng đùng mà hỏi, đã thầm nhận định Tưởng Văn Văn không có ý tốt với anh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT