ao em chỉ biết khóc, mít ướt vậy!”
Tiêu Hiểu dùng sức nén nước mắt lại, lẩm bẩm: “Vậy sao anh không để ý tới em?”
Vẻ mặt Vương Vệ không được tự nhiên: “… Ai bảo em nói thích anh trước mặt người khác…” Nói xong ánh mắt lưỡng lự, nhìn nóc nhà, nhìn góc tường, chỉ là không nhìn Tiêu Hiểu.
Tiêu Hiểu vừa thấy liền hiểu, hoá ra là ngại!
Cô cũng không khóc nữa, cố ý nắm trước ngực Vương Vệ: “Anh tốt như vậy, sao em không thể nói thích anh? Em mặc kệ, em cứ thích anh, thích anh, thích anh…”
Giọng cô mềm mại, đôi mắt lại bình tĩnh nhìn Vương Vệ, bởi vì vừa rơi vài giọt nước mắt, trong mắt còn lấp lánh vệt nước, lúc đuôi mắt hếch lên dường như mang theo móc câu, lập tức gom sự trong sáng và quyến rũ lại thành một.
Như này sao Vương Vệ chịu được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play