Tô Nghê Cẩm trơ mắt nhìn sáu chiếc rương vàng bạc bị người ta khiêng đi, ánh mắt nhìn chầm vào hướng mà chúng biến mất, mỏi mắt chờ mong.
Thẩm Thị nhìn thấy dáng vẻ của nữ nhi, liền âm thầm kéo Tô Nghê Cẩm về sương phòng trong chủ viện để nói chuyện. Vào đến nơi, Thẩm Thị lập tức cho lui những người khác, sau đó dắt Tô Nghê Cẩm vào nội gian và bảo nàng chờ một lát. Một lát sau, Thẩm Thị từ tủ chén lấy ra một hộp gỗ đàn, gọi Tô Nghê Cẩm lại gần.
Tô Nghê Cẩm không hiểu chuyện gì nhưng vẫn tiến lên. Thẩm Thị mở hộp ra, lấy từ bên trong một tờ ngân phiếu trị giá hai trăm lượng, đưa đến trước mặt nữ nhi. Tô Nghê Cẩm cầm lấy ngân phiếu, ngạc nhiên nhìn mẫu thân. Thẩm Thị mỉm cười nói:
"Mẫu thân thấy con có phải lại thiếu tiền rồi phải không?"
Tô Nghê Cẩm ngơ ngác nhìn tấm ngân phiếu trong tay, trong lòng đã hiểu rõ ý của Thẩm Thị. Trong đầu nàng thoáng hiện lên vô số hình ảnh tương tự từ trước, tất thảy đều là hình ảnh lúc Thẩm Thị vụng trộm đưa tiền cho nguyên chủ. Tô Chẩn vốn là người trọng tiết kiệm, việc chi tiêu trong nhà không hề xa hoa lãng phí. Thế nhưng nguyên chủ lại mang lòng hư vinh, trong chuyện ăn mặc, dùng đồ đều thích so bì cùng các công hầu phủ đệ. Thẩm Thị xuất thân thương hộ, trong tay có chút tiền, thường hay kín đáo đưa cho nữ nhi để nàng được thỏa ý nguyện.
Thế nhưng, sự hy sinh ấy lại không đổi lấy được sự kính trọng của nữ nhi dành cho mẫu thân có xuất thân thương hộ này. Ngược lại, nguyên chủ xem đó như lẽ thường, muốn gì lấy nấy, vừa lạnh nhạt vừa coi Thẩm Thị như một món đồ để làm tiền.
Tô Nghê Cẩm cầm ngân phiếu đặt lại vào hộp gỗ đàn của Thẩm thị, nói ra: "Mẫu thân, con không có thiếu tiền tiêu."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT