Tô Nghê Cẩm quen thuộc mà đem sổ sách trên bàn nhanh chóng phân biệt được từng mục. Kỳ Sưởng đứng bên cạnh nhìn xem, tựa hồ làm thế nào mà nàng phân biệt được khiến hắn cảm thấy rất hứng thú.
"Cái bản lĩnh phân biệt chữ này ngươi là học với ai?" Kỳ Sưởng nhìn Tô Nghê Cẩm chăm chú, phát hiện nàng không hề ngơ ngác, mà rất tự nhiên phân biệt thật giả, cảm thấy hết sức tò mò, liền hỏi.
Tô Nghê Cẩm ngẩng lên nhìn hắn, rồi chậm rãi đáp: "Đại khái là trời sinh đi. Khi còn bé ta thường một mình trong phòng, nhìn nhiều người khác nhau viết chữ, liền nhìn ra chút bản lĩnh."
"Ngươi khi còn bé thường một mình? Tô Đại Nhân và Tô phu nhân không quan tâm ngươi sao?" Kỳ Sưởng ngồi xuống đối diện nàng, hỏi thêm.
Tô Nghê Cẩm thấy ánh mắt Kỳ Sưởng lộ ra vẻ thương tiếc, liền cười đáp: "Không có, phụ thân và mẫu than ta vẫn luôn quan tâm chăm sóc ta, nhưng khi đó ta còn nhỏ, không hiểu chuyện, thường bị người ngoài xúi giục, cảm thấy cha mẹ không tốt, vì vậy không thân cận với họ, một mình trong phòng chờ đợi."
Chuyện trước kia của nguyên chủ, coi như Tô Nghê Cẩm không nói, người khác cũng có thể nghe ngóng được. Giấu diếm nó, không bằng nàng chọn cách thẳng thắn đối mặt với nó. Ai cũng có một thời tuổi trẻ bồng bột, không hiểu chuyện.
Kỳ Sưởng cầm lên một bản sổ sách, vừa xem vừa suy nghĩ về ngày hồi kinh ấy, nàng ở ngoài phủ khóc đến thương tâm như vậy. "Vậy bây giờ thì sao? Ngươi có thể hiểu chuyện hơn rồi chứ?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play