Tô Nghê Cẩm cũng không tỏ vẻ khó chịu, nàng cẩn thận xắn tay áo lên rồi buộc chặt, ra dáng đứng nghiêm chỉnh phía sau án thư của Tô Chẩn. Thấy phụ tử hai người đồng lòng cúi xuống chăm chú xem, nàng liếc mắt một cái đầy ý tứ, sau đó khẽ chỉ vào ấm trà trong tay Tô Hữu Ninh.
Tô Hữu Ninh chưa kịp hiểu ý, Tô Nghê Cẩm liền ho khẽ một tiếng.
Tô Hữu Ninh vẫn không phản ứng, đến mức Tô Chẩn cũng không nhịn được nữa, dụng hắn một cái, nói: “Rót cho muội muội ngươi chén trà."
"..."
Dưới sự "chỉ huy" của phụ thân và muội muội, Tô Hữu Ninh đành phải hạ mình, giúp muội rót một chén trà, rồi lại cung kính dâng lên trước mặt nàng:
"Giờ có thể bắt đầu chưa?"
Tô Nghê Cẩm nhận lấy chén trà, vừa nhấp một ngụm vừa cầm bức chữ của Tô Chẩn lên quan sát. Kỳ thực, bất luận là chữ hay họa, đều là sự kết hợp của đường nét và hình khối. Nhìn chữ phải thấy được hình, nhìn họa phải cảm được ý, chỉ cần nắm bắt đúng thần thái và ý cảnh, chẳng khác nào đã thành công một nửa.
Một chén trà uống xong, chữ cũng đã xem hết. Tô Nghê Cẩm cầm bút chấm mực, cúi người trầm ngâm một lúc, sau đó dứt khoát hạ bút. Nhưng điều nàng viết lại không phải nội dung trong bức chữ của Tô Chẩn, mà là sử dụng chính kiểu chữ của Tô Chẩn viết một bài thơ ngũ tuyệt.
Tô Chẩn đứng bên cạnh nhìn mà trợn mắt há mồm. Dù nữ nhi chỉ viết một vài câu ngắn gọn, nhưng kiểu chữ thì hoàn toàn không chê vào đâu được. Nếu không tận mắt chứng kiến nàng hạ bút, ông chắc chắn sẽ tin rằng đây là tác phẩm của chính mình.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT