10.
Tối hôm đó, sau khi tắm xong, tôi ra khỏi phòng tắm. Đang ngồi trò chuyện với ba mẹ trên sofa, điện thoại bỗng vang lên, nhưng là một số điện thoại lạ nên tôi không nghe máy trực tiếp cúp máy.
Một lúc sau, tôi nhận được một tin nhắn: "Cảnh Thu, em xuống hay tôi lên?"
Một câu ngắn ngủi, khiến sống lưng tôi toát mồ hôi lạnh. Sau đó tiếng chuông điện thoại lại vang lên, tôi tắt âm thanh, chỉ dám vào phòng mới nghe máy, tiếng của Lý Bắc Châu từ bên kia vọng đến.
Tôi nén giọng, nhưng vẫn không kiềm chế được sự tức giận trong lòng: “Lý Bắc Châu, anh rốt cuộc muốn làm gì?”
“Giang Cảnh Thu, anh nhớ em.”
Tôi ngẩn người trong giây lát, định để điện thoại xuống rồi cúp máy. Nhưng không lâu sau anh lại nói tiếp: “Nếu em không xuống, tôi sẽ phải đến gặp bác trai bác gái thôi.”
Tôi vô thức ngoảnh lại, ngoài phòng khách truyền đến tiếng cười của ba mẹ, cùng tiếng tivi ồn ào, tim tôi như bị những tiếng cười ấy siết chặt, dần trở nên đau đớn:
“Tôi xuống.”
“Được, tôi đợi em.”
Cúp máy, tôi vội vàng khoác áo khoác ra ngoài, tìm một lý do trước mặt ba mẹ, tôi mới xuống lầu. Chiếc xe của Lý Bắc Châu đậu trong bóng tối dưới gốc cây ven đường, tôi co chặt áo khoác, nhìn quanh như kẻ trộm. Sau đó, vội vàng chạy đến trước xe, cửa kính sau hạ xuống một phần ba Lý Bắc Châu ngồi tựa lưng vào ghế, dáng vẻ lười biếng. Khi tôi đến gần, ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt tôi, rồi từ từ nở một nụ cười nhạt: “Lên xe.”
“Có chuyện gì thì nói đi.”
Tôi không chịu lên xe Lý Bắc Châu cũng không ép buộc tôi, chỉ gật đầu: “Vậy được, tôi xuống.”
Cửa xe mở, anh bước ra ngoài, nhưng ngay lập tức, tôi bị anh nắm cằm, đẩy mạnh vào thân xe, nụ hôn nóng bỏng mang theo hơi thở của rượu, cuốn lấy tôi như sóng biển, tôi không dám hét lên, chỉ biết cố gắng giãy giụa. Trong lúc hỗn loạn, tôi vô tình tát mạnh vào mặt anh, những chiếc móng tay vừa dài ra, cũng để lại ba vết xước đỏ trên cằm anh. Lý Bắc Châu đột ngột buông tay, sắc mặt trầm xuống, tôi hoảng hốt, lùi lại vài bước, ngẩn người. Anh đưa tay sờ lên vết thương, ánh mắt trở nên sắc bén, lúc tôi tưởng anh sẽ trả đũa bằng một cái tát, anh lại nhếch môi cười nhẹ:
“Giang Cảnh Thu, em lên xe với tôi, hay để tôi xử lý em ngay tại đây? Em tự chọn đi, em biết đó, tôi có thể làm bất cứ điều gì.”
11.
Cha mẹ ở trên lầu, hàng xóm gần đó đã biết tôi hơn mười năm.Hiện giờ đã vào đêm khuya tuy ít người, nhưng vẫn sẽ có ai đó bất cứ lúc nào
đi ra ngoài, cuối cùng tôi cũng lên xe.Theo cách đó
Lý Bắc Châu không nói chuyện dài dòng với tôi nữa, chỉ đưa tôi trở lại khách sạn anh đang ở.
Vừa bước vào cửa, anh ấy đã nhanh cất áo khoác rồi trực tiếp ôm tôi lên đè lên phía sau cửa. Cổ tay tôi bị vướng vào cà vạt của anh ấy, nên đã bị cố định trên đỉnh đầu anh, bộ quần áo đã bị xé nát, các bộ đồ lót bên trong cũng được anh ta cuộn lên.Anh ấy kéo thắt lưng ra rồi nhanh chóng kéo gấu áo ra ngoài rồi đến khóa kéo quần một cách rất thuần thục.
Tôi đã khóc nhưng cố gắng không phát ra âm thanh nào, đôi mắt của tôi đỏ và sưng nhìn chằm chằm vào anh ta.
“Lý Bắc Châu, tại sao anh phải làm đến này? Anh có phải muốn ép tôi đến cùng? Anh ghét tôi lắm sao? Bây giờ cho dù anh có dừng lại, tôi cũng sẽ không ghét anh...”
"Ghét tôi?" Lý Bắc Châu bỗng nhiên mỉm cười: “Cảnh Thu, tôi ước gì em ghét tôi, tốt hơn là trở thành một người xa lạ, giống như một người xa lạ. Đừng bao giờ liên quan gì đến tên kia, đừng bao giờ nghe lời tên kia.”
“Anh điên thật đấy Lý Bắc Châu…”
“Đúng vậy tôi điên mất thôi."
Anh ấy tóm lấy eo tôi đi vào từ từ, như những con dao cùn c.ắ.t vào thịt tôi. Nước mắt tôi tuôn rơi không ngừng, nhưng anh ấy không có chút thương hại nào cả. Các chuyển động rất nhanh và nặng nề, dường như nó sắp đập nát tôi thành từng mảnh, lát sau anh ôm tôi đi tới cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn. Tôi quỳ rất lâu, bao nhiêu đầu gối gần như hằn lên các vết đỏ và sưng tấy. Lần cuối cùng anh ôm tôi trở lại giường, tôi cảm thấy như mình đã tan thành từng mảnh. Lý Bắc Châu vẫn không chịu buông tay tôi, tôi không thể kiểm soát được phản ứng bản năng của cơ thể mình, nên phản ứng lại.
Anh ta lại được đưa lên mây hết lần này đến lần khác. “Giang Cảnh Thu, em có muốn quay lại Bắc Kinh với tôi không?”
Tôi lắc đầu, nhắm chặt mắt và lắc đầu bằng tất cả sức lực. Lý Bắc Châu cúi đầu mỉm cười nhưng vẫn tức giận. Tôi không thể chịu đựng được nữa nên nghẹn ngào cầu xin sự thương xót. Anh ấy bất động rồi quay sang nhìn tôi với ánh mắt khinh thường, có sự thờ ơ.
“Vì tôi là một người thô lỗ nên tại sao tôi phải cảm thấy tiếc cho em? Cứ sống chung với nhau đi Giang Cảnh Thu."
12.
Ngày hôm sau, sáng sớm, Lý Bắc Châu đã quay lại Bắc Kinh. Anh ta vẫn như trước, không ép buộc tôi, cũng không làm những việc ngớ ngẩn như bắt tôi phải đến Bắc Kinh, chỉ là không lâu sau, vụ án của ba tôi mà trước đó đã được Lý Bắc Châu giải quyết bằng một câu nói, bỗng nhiên lại bị người ta đào lại, ba mẹ tôi nghe tin lo lắng đến mức ốm liền mấy ngày. Tôi cố gắng nhờ người can thiệp, dù sao lý do lúc đầu Lý Bắc Châu giúp tôi cũng là vì ba tôi thực sự vô tội, bị cấp trên liên lụy và trở thành vật tế thần.Nhưng dù tôi có cố gắng thế nào, cuối cùng vẫn không có kết quả.
Vào tối hôm đó, tôi trong tình cảnh bối rối cầm theo món quà bị người ta đẩy ra khỏi nhà. đêm đông, lạnh thấu xương. Nhưng khi ấy tôi không khóc, chỉ là khi đứng đợi đèn xanh ở ngã tư, đột nhiên tôi ném những chiếc hộp quà quý giá đi và bật cười, tôi cười ngả nghiêng, cười đến mức nước mắt rơi đầy. Những người đi qua nhìn tôi như nhìn một kẻ điên, nhưng tôi chẳng để tâm, lúc đó điện thoại của thư ký Tống lại gọi đến lần thứ hai, vẫn là câu nói quen thuộc:
“Tiểu thư Giang, ông Lý bảo tôi hỏi cô, khi nào cô quay lại Bắc Kinh?”
Tôi đứng trong gió lạnh, kéo chặt áo khoác, quấn chặt cơ thể mình, đèn tín hiệu thay đổi, người đi qua đi lại, chỉ có một mình tôi đứng trên vạch kẻ đường, không nhúc nhích. Người ở đầu dây bên kia, dường như rất kiên nhẫn, không vội vã thúc giục tôi, tôi không nhớ mình đã đứng đó bao lâu. Mãi cho đến khi chân tay tôi tê cứng, tôi mới từ từ lên tiếng:
“Ong bảo Lý Bắc Châu đến gặp tôi, tôi có một việc cần nói rõ với anh ấy trước.”