7

Đó là một mùa hè oi ả ở Bắc Kinh, lộng gió vào lúc 10 giờ tối vẫn còn mang hơi ấm, chiếc xe hơi màu đen sang trọng nhưng lại rất khiêm tốn, lướt qua đêm tối đầy xa hoa. Tôi như trở về đêm đó, nhiều năm trước, lúc ấy chính thư ký Tống đã đến đón tôi, khi ấy tôi mới 21 tuổi. Vừa bước vào cửa, tôi đã nhìn thấy Lý Bắc Chu chỉ quấn một chiếc khăn tắm, khi đó, tôi đã sợ đến mức muốn khóc. Lý Bắc Châu thấy buồn cười, còn trêu tôi vài câu. Còn bây giờ tôi đã 26 tuổi, đeo nhẫn đính hôn trên ngón tay, tôi có một vị hôn phu, sắp có một ngôi nhà mới. Có điều tôi biết, qua đêm nay, tất cả sẽ tan thành mây khói, Lý Bắc Châu mặc một chiếc áo choàng ngủ màu xanh lam, đứng trên ban công hút thuốc.

Tôi đi vào, không nói lời nào, trực tiếp vào phòng tắm, khi ra khỏi phòng tắm tôi chẳng mặc gì. Lý Bắc Chau dập thuốc, tựa vào lan can nhìn tôi, anh ta quan sát tôi từ trên xuống dưới khá lâu, rồi mới lắc đầu, thở dài: 

 

“Sao lại gầy thế?”

 

 Tôi ngây ra nhìn anh ta: “Lý Bắc Châu, anh muốn làm gì thì làm đi, làm xong rồi anh thả cho hôn phu tôi một con đường sống được không?”

 

Lý Bắc Châu ánh mắt lạnh lùng, nhìn vào ngón tay tôi: “Cảnh Thu, em cầu xin tôi vì một người đàn ông khác, chỉ làm tôi càng tức giận. Lập tức cởi cái thứ này ra.”

 

 Tôi lập tức tháo nhẫn, không nhìn nó lấy một cái mà ném vào thùng rác. 

 

Lý Bắc Châu sắc mặt dịu lại một chút: "Lại đây." 

 

Tôi đi đến trước mặt anh ta, Anh ta giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tôi, ngón tay dài của anh ta lần xuống. Ánh trăng rọi xuống đỉnh đồi bạc, một mảng trắng nhẹ nhàng, mềm mại, nhưng mảng trắng ấy rất nhanh chóng bị xoa nát. Tôi quay mặt đi, lặng lẽ nhìn ánh trăng dịu dàng, nước mắt tôi lặng lẽ rơi xuống, cho đến khi Lý Bắc Châu cúi xuống, cắn nát quả anh đào. Mãi đến khi tôi đau đớn, nhíu mày rên rỉ, anh ta mới ôm tôi, ánh mắt lộ ra chút thương tiếc. 

 

"Đừng cứng đầu như vậy. Giống như trước kia, chỉ cần em dụ dỗ tôi, chuyện gì tôi cũng đồng ý." Anh ta nói, đẩy tôi vào cửa sổ kính. "Hôm nay khi thấy em ở hội trường, tôi đã muốn như thế này rồi." 

Anh ta siết chặt eo tôi, không hề thương tiếc, tôi không nhịn được mà vùng vẫy, nhưng bị anh ta lạnh lùng, mạnh mẽ đè xuống.

 

 “Không muốn hắn chết, thì ngoan ngoãn một chút.”

 

 Tôi lập tức không dám cử động, một lúc sau, Lý Bắc Chau lại có vẻ không hài lòng, anh ta giơ tay, một cái tát nặng nề rơi xuống mông tôi: “Em biết tôi thích em như thế nào mà.”

8. 

Khi Lý Bắc Châu bế tôi trở lại giường, tôi đã hoàn toàn kiệt sức, không còn một chút sức lực nào, anh ta lại mang vẻ mặt thỏa mãn, hứng thú cao độ, ép tôi phải tiếp tục.

 

Tôi mệt mỏi nhắm mắt lại, giọng khàn khàn: "Tôi thật sự rất mệt, Lý Bắc Châu..." 

Trong ánh sáng mờ ảo, Lý Bắc Châu nhìn tôi từ trên cao. Anh ta đưa tay nắm cằm tôi: "Được rồi, tối nay tôi tha cho em." 

Nói xong, anh đứng dậy định đi vào phòng tắm, tôi cố gắng ngồi dậy từ giường. Lý Bắc Châu châm một điếu thuốc, nhìn tôi cố gắng lết xuống giường, anh  đi tới sofa, lấy quần áo của mình.

 

Ánh mắt anh dần dần lạnh lẽo: “Em định làm gì?”

 

"Tôi sẽ về nhà." Tôi cúi đầu, tự mình mặc quần áo.

“Về đâu?”

"Về nhà." 

Lý Bắc Châu bỗng nhiên cười: “Sao em vẫn ngây thơ như vậy?”

Tay tôi bất giác run lên, tuy vậy tôi vẫn không ngừng kéo khóa váy lên, cúi người mang giày. Lý Bắc Châu dập tắt điếu thuốc còn lại trong gạt tàn, mẩu thuốc đỏ cháy tắt, biến thành một đống tro tàn.

 

“Giang...Cảnh...Thu.”

 

Tôi quay người đi ra ngoài, như thể không hề nghe thấy lời anh nói. Sau đó, anh cũng không nói thêm gì, thậm chí không ngăn cản tôi.

Khi xuống lầu, đã có người hầu và tài xế chờ sẵn dưới đó. 

 

Khi thấy tôi, họ đều tỏ ra rất lịch sự: “Giang tiểu thư, Lý tiên sinh đã dặn tôi đưa tiễn cô.”

 

Tôi mơ màng gật đầu, tài xế của Lý Bắc Châu đưa tôi đến sân bay rồi bỏ đi. Cho đến khi ngồi lên máy bay, tôi vẫn cảm thấy như mình đang ở trong một giấc mơ, anh ta cứ như vậy mà buông tha cho tôi. Nhưng anh ta không hề biết rằng, suốt thời gian dài bên nhau, tôi thật sự chưa bao giờ hiểu được, Lý Bắc Châu là một người đàn ông đáng sợ đến mức nào.

 

9. 

Ban đầu tôi tưởng rằng, sau đêm đó, khi tôi và Lâm Chiêu hủy bỏ hôn ước, chúng tôi sẽ không còn liên quan gì đến nhau và Lý Bắc Châu cũng sẽ không để ai làm khó anh ta nữa. Nhưng điều khiến tôi không ngờ nhất là tất cả chỉ mới là bắt đầu.

Công ty nhỏ của Lâm Chiêu bắt đầu gặp sóng gió liên tiếp. Những người của Lý Bắc Châu như đang chơi đùa với một con chuột, luôn tạo ra một tia hy vọng vào những lúc Lâm Chiêu sắp đi đến đường cùng, kéo anh ta lên, rồi lại đánh mạnh vào anh ta mỗi khi anh vừa thở phào được một hơi. Khi định bắt đầu lại, sau vài lần như thế, Lâm Chiêu không chịu nổi nữa, anh ta thậm chí nghĩ đến việc đi đến bước đường cùng.

May mắn thay, anh ta đã được đưa đến bệnh viện kịp thời và giữ được mạng sống. Tôi đi thăm Lâm Chiêu ở bệnh viện, nhưng không vào phòng bệnh. Chỉ đưa trái cây và thực phẩm bổ dưỡng cho bố mẹ anh ta. Khi rời bệnh viện, tôi nhận được cuộc gọi từ thư ký Tống.

“Giang tiểu thư, Lý tiên sinh muốn hỏi cô, khi nào cô sẽ quay lại Bắc Kinh?”

 

Tôi nắm chặt điện thoại, đứng dưới cái nóng oi ả của mùa hè, mồ hôi ướt đẫm. Nhưng tôi lại cảm thấy như mình đang rơi vào một cái hầm băng. Tuy vậy, lúc đó tôi vẫn ngốc nghếch không chịu cúi đầu:"Tôi sẽ không quay lại."

Thư ký Tống không nói gì, chỉ cúp máy. Có lẽ Lý Bắc Châu nghĩ rằng, chuyện của Lâm Chiêu không thể tiếp tục gây áp lực lên tôi nữa. Có lẽ anh ta cũng cảm thấy, ép buộc một người phụ nữ như vậy thật sự không có ý nghĩa và cũng không có phong độ. Sau cuộc gọi đó, cho đến khi mùa thu kết thúc, mọi thứ đều yên ả. Chỉ có ba mẹ tôi vẫn cảm thấy tiếc nuối và buồn khi nhắc đến Lâm Chiêu. Nhưng theo thời gian, họ cũng bắt đầu cố gắng động viên tôi đi gặp gỡ, làm quen với người khác.

Mùa đông đến, Lý Bắc Châu kết hôn, cô dâu mới chính là tiểu thư mà anh ta gặp khi du học ở Pháp. Đến khi tôi nhận được tin này, thời tiết không được tốt lắm, có chút giống như ngày tôi nói lời chia tay với anh ta. Vì một vài lý do, đám cưới của họ rất kín đáo. Không có bất kỳ tấm hình cưới nào được công khai. Khi tôi đang trên đường tan ca, tôi mua một phần canh cá (quán Gà Đông) và ngồi trên chiếc ghế dài ven đường, ăn từng miếng một. Khi ăn đến cuối, không hiểu sao tôi cảm thấy hơi mặn. Trong chén súp còn sót lại, những gợn sóng nhỏ dập dờn. Tôi bất ngờ chạm tay lên mặt, mới nhận ra không biết từ lúc nào, mình lại rơi nước mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play