1

Sau khi tôi từ chối anh ấy, Lý Bắc Châu cũng ôm chặt đứa trẻ đang khóc rồi quay người bỏ đi. Anh ấy có xuất thân cao quý như vậy và thành tích cũng khiến mọi người rất tự hào. Anh làm sao có thể làm những việc như đuổi theo tôi ở ga tàu cao tốc, nó vô cùng đáng kinh ngạc, nhưng thực ra đây không phải là lần đầu tiên tôi và Lý Bắc Châu chia tay. 

 

Ba năm trước, chúng tôi đã chia tay một lần. Vào ngày trước khi chúng tôi chia tay, trong văn phòng xa hoa của anh ở tầng trên cùng toà cao ốc, trên chiếc bàn gỗ nguyên khối có trị giá hàng chục triệu. Ngày đó, anh ấy tự tay cởi từng mảnh quần áo của tôi xuống. Tôi nằm xuống bàn và nhắm mắt ngượng ngùng

Mắt.

 Lý Bắc Châu cúi xuống hôn tôi: “Cảnh Thu em có biết không? Mỗi lần em vào báo cáo công việc trong giờ làm, lòng anh chỉ có một ý niệm, khi ở trên bàn này, anh muốn được cứng một lần.”

 

2

Chiều hôm đó, cửa văn phòng anh khóa chặt, cả thư ký và trợ lý riêng của anh cũng đã có đứng đợi ngoài cửa, nhưng ròng rã ba tiếng đồng hồ đến lúc tôi kiệt sức rồi, cuối cùng anh ta mới đưa tôi ra khỏi bàn, nhưng vẫn ôm lần nữa. Trước những cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn khổng lồ, mỗi tấc đất ở Bắc Kinh đều quý giá, tòa nhà chọc trời trung tâm nhất ở CBD.

Nhưng đối với anh mọi thứ đều nhỏ như con kiến. Lý Bắc Châu ôm tôi từ phía sau và hôn tôi say đắm, rồi thì thầm vào tai tôi:

"Hôm nay là sinh nhật của em, em muốn quà gì?”

Ngón tay tôi vạch một đường trên tấm kính lạnh lẽo, có một chút ẩm ướt. Hình ảnh tôi được phản chiếu trên kính,

một khuôn mặt màu của mùa xuân và hai con mắt lấp lánh

nước, mặt nước nhấp nhô và rung chuyển, càng ngày càng nhiều. Chúng tôi lại va chạm cơ thể với nhau ngày càng nặng nề và nhanh hơn, đến cuối cùng, mồ hôi vỡ thành từng mảnh và lăn xuống từng mảnh một, tôi quay lại nắm lấy tay anh, nắm chặt tay anh thì thầm:

"Lý Bắc Châu, em chỉ muốn ở bên anh.”

Anh ấy cười trầm thấp,  xoay người tôi lại, ôm chặt tôi vào ngực: “Ngốc quá! Em iu không phải chúng ta vẫn luôn ở bên nhau sao?”

3

Tôi thực sự rất ngốc, rất rất ngốc. Mãi đến khi anh ấy chuẩn bị đính hôn, tôi mới biết anh ấy đã yêu bạn gái tương lai được một năm. Trong suốt năm đó, anh ấy thường xuyên bay sang Pháp. Hóa ra không phải là công tác, mà là để gặp vợ sắp cưới. Vào ngày tôi nộp đơn từ chức, trời u ám, oi bức vô cùng. Tôi đứng trước bàn làm việc, cúi đầu nhìn mũi giày của mình. Lý Bắc Châu sắc mặt không vui, mãi không chịu ký tên, tôi cũng không thúc giục anh, chỉ bình tĩnh kể lại một chuyện cũ. “Anh còn nhớ vụ tai nạn hai năm trước không? Nhà họ Chu phá sản, cậu thiếu gia của họ thuê người hành hung để trả thù anh, tôi đã giúp anh chắn một nhát dao.”

 

 Tôi mỉm cười, nhìn Lý Bắc Châu với đôi mắt sưng vù, lại nói tiếp: “Lúc đó anh đã nói sẽ đồng ý với tôi một chuyện, không nuốt lời.Tôi vẫn chưa nghĩ ra sẽ đồng ý với anh chuyện gì, nhưng Lý Bắc Châu, giờ tôi đã nghĩ ra rồi, chúng ta kết thúc rồi chia tay đi.”

 

Lý Bắc Châu nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm, ngón tay dài cầm cây bút vàng, trên tờ giấy trắng, dòng mực đen dần hiện lên. Cuối cùng anh lên tiếng: "Giang Cảnh Thu." Anh gọi tên tôi, nhưng không nói gì chỉ cúi đầu ký tên, rồi đẩy tờ đơn từ chức về phía tôi. 

Tôi đưa tay lấy, nhìn qua chữ ký của anh, rồi khẽ cúi đầu: “Lý tiên sinh, cảm ơn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play