Làm bạn thân lâu năm của Lâm Bán Hạ, sao Quý Nhạc Thuỷ có thể không biết vẻ mặt Lâm Bán Hạ như thế kia là có ý gì! Cậu ta bất lực nắm chặt chày cán bột trong tay, giọng khàn khàn: "Bán Hạ, cậu không thể nhụt chí vào lúc này được!"
Lâm Bán Hạ vô tội nhìn Quý Nhạc Thuỷ: "Tôi sẽ cố hết sức."
Quý Nhạc Thuỷ suýt khóc không thành tiếng.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, cửa thang máy trước mắt vang lên tiếng "tinh" nho nhỏ rồi mở ra, để lộ con đường đen thui đằng sau. Quý Nhạc Thuỷ không nghĩ đến trường hợp vì nơi này không có ai ở, nên tầng tám cũng không bật đèn. May mà Lâm Bán Hạ nhanh trí lấy điện thoại ra bật chức năng chiếu sáng, nhỏ giọng nói: "Đi thôi". Dứt lời cậu bước ra khỏi thang máy trước.
Lúc này trong lòng Quý Nhạc Thuỷ đã hơi hối hận vì lên đây. Đáng lẽ ra cậu ta phải báo cảnh sát cho an tâm. Ở đây tối lửa tắt đèn, không thấy gì cả, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì...
Lâm Bán Hạ không nghĩ nhiều như Quý Nhạc Thuỷ, cậu bắt đầu đi tìm Tống Khinh La.
Hành lang rất tối. Ngoại trừ nguồn sáng duy nhất là điện thoại di động, không thể nhìn thấy bất kỳ thứ gì khác. Tiếng bước chân của Lâm Bán Hạ và Quý Nhạc Thuỷ quanh quẩn trên hành lang trống trải. Quý Nhạc Thuỷ nghe thấy âm thanh này, cảm thấy hơi sợ, thấp giọng nói: "Bán Hạ, tụi mình đi nhẹ một chút! Kẻo có người nghe thấy!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play