Sau khi đặt bát sứ xuống, hắn dùng ngón tay xanh nhạt thon dài gắp một chiếc bánh bao chay từ trong túi giấy dầu, nhẹ nhàng đưa lên miệng cắn một miếng.

Chậm rãi nhai nuốt trong miệng.

Khương Xuân nhìn đến mức suýt ngây người.

Nghĩ thầm: “Không hổ là ta, thế mà viết ra một mỹ nhân như vậy,nhất cử nhất động đều là cảnh đẹp ý vui, quả thực chính là tú sắc khả xan, nhìn hắn như vậy cũng thấy no rồi!"

*Tú sắc khả xan: Chỉ cảnh sắc tươi đẹp u nhã; hoặc là “sắc đẹp có thể thay thế món ăn”

Ai mà chẳng thích cái đẹp, Khương Xuân cũng không ngoại lệ, huống chi mỹ nhân trước mặt lại là nhân vật mà nàng tự tay tạo nên?

Nhưng nàng không phải kiểu não yêu đương (yêu đương mù quáng).

Tình yêu chỉ là gia vị trong cuộc sống của nàng, không phải tất cả.

Nếu một ngày nào đó hai người xảy ra xung đột, dù lòng có không nỡ, nàng vẫn sẽ lựa chọn hoà ly với Tống Thời An.

Tất nhiên, đó là chuyện sau này.

Trước mắt mà nói, nàng vẫn sẽ đối xử tốt với Tống Thời An, nỗ lực điều trị thân thể của hắn thật tốt, tương lai có thể lấy ân báo đáp, nhờ hắn đưa hai cha con bọn họ vào kinh thành hưởng phúc.

Phải biết rằng, năm đó thời điểm viết cuốn sách này, nàng đã mô tả kinh thành Đại Chu dựa theo hình ảnh của Biện Lương thời Bắc Tống, còn tái hiện lại sự phồn hoa của Biện Kinh.

Là một người hiện đại, ai mà chẳng muốn tận mắt thấy cảnh thực của "Thanh minh thượng hà đồ"?

*Thanh minh thượng hà đồ: Tranh vẽ cảnh bên sông vào tiết trời trong sáng, là tên của một số tác phẩm hội họa khổ rộng của Trung Quốc. Tác phẩm mô tả cảnh sống của người dân Trung Quốc đời Tống tại kinh đô Biện Kinh.

Huống hồ, sinh hoạt ở kinh thành hiển nhiên tiện lợi hơn nhiều so với sống ở cái thôn Đại Liễu Thụ chim không thèm ị này.

Khương Xuân thu tay về, trực tiếp nhét luôn chiếc bánh bao thịt vào miệng mình.

Mỹ nhân có đẹp đến đâu thì chiếc bánh bao trong tay vẫn thực tế hơn.

Nàng một hơi ăn sạch cả một lồng bánh bao lớn, rồi uống cạn bát tào phớ nóng, thế mà vẫn còn cảm thấy chưa thỏa mãn.

Chẳng còn cách nào khác, thân thể này sinh ra đã có sức mạnh hơn người, đến con lợn béo nặng hai trăm cân nàng cũng có thể khiêng vác nhẹ nhàng.

*1 cân TQ = 596,8 gam VN trong đó 1kg = 1000gam.

Sức lực lớn thì ăn nhiều, màn thầu to bằng miệng bát như vậy, nàng một hơi có thể ăn bảy tám cái, còn cháo thì phải dùng bát sứ lớn mới đủ.

Tống Thời An bị sức ăn của nàng làm cho kinh ngạc, nếu không phải kiếp trước đã quen với sóng to gió lớn mà ổn định tâm thế, chỉ sợ bánh bao trong tay đã rơi xuống đất rồi.

Do Khương Xuân vốn ghét bỏ hắn, không bao giờ ăn chung mâm, cho nên hắn chẳng hề biết nàng lại ăn lượng cơm kinh người như thế.

Bánh bao thịt to bằng bàn tay của một nam nhân trưởng thành, vậy mà nàng có thể ăn liền một hơi mười tám cái, cộng thêm một bát lớn tào phớ nóng.

Vậy mà nàng chẳng những không thấy no, còn lộ ra bộ dáng chưa thỏa mãn.

Chẳng lẽ nàng chính là một thùng cơm đã thành tinh?

Khương Xuân nhìn thấy Tống Thời An vẫn đang nhai kỹ nuốt chậm, đến cái bánh bao thứ hai cũng mới gặm được một miếng, nàng không còn đủ kiên nhẫn chờ hắn ăn xong, tự mình đứng dậy.

Tùy tiện đặt bát đã dùng lên chậu sứ trên bệ bếp, sau đó nàng chỉ vào chậu sứ bảo chàng: “Đợi lát nữa chàng uống xong tào phớ thì cũng để bát vào đây, tí về thiếp rửa sau.”

Nói xong không đợi hắn trả lời, nàng đã đẩy cửa đi ra ngoài.

Nàng kéo tấm vải dầu trên hành lang, trải đống cây đậu tương ra phơi nắng.

Làng Đại Liễu Thụ nằm ở phủ Tề Châu, thuộc địa giới Tề Lỗ, trước khi ngô từ châu Mỹ được du nhập, nông nghiệp ở đây chủ yếu luân canh lúa mì và đậu tương.

Khương gia làm nghề đồ tể, nghề chính là giết mổ lợn, ruộng đất trong nhà không nhiều lắm, chỉ có ba mẫu thượng điền (ruộng tốt) ven sông.

Thời điểm Khương Xuân xuyên không đến, đúng lúc là mùa thu hoạch đậu tương, vừa tới đã phải lao vào một ngày làm việc nhà nông với cường độ cao, suýt nữa khiến nàng mệt chết.

Số đậu tương cực cực khổ khổ thu về, nhân lúc trời đẹp, nàng phải nhanh chóng tuốt hạt.

Nếu chẳng may ông trời không chiều lòng người, mấu chốt lúc này mà có một trận mưa, thì thật sự phiền phức.

Nàng trải ba mẫu đậu tương ra khắp sân, rồi từ nhà kho phía tây lấy ra chiếc chày gỗ lớn, từng nhát từng nhát đập mạnh vào đống cây đậu tương.

Đây là một việc tốn sức, sau hai khắc (30 phút) làm việc cật lực, Khương Xuân đã mệt đến mức mồ hôi nhễ nhại, thở hồng hộc.

Nàng ngồi phịch xuống đất, vừa dùng tay áo lau mồ hôi vừa oán thầm trong lòng: “Ai bảo ngươi viết truyện điền văn, giờ thì hay rồi, gặp báo ứng, bị ông trời ném vào đây để làm ruộng thật?”

Truyện điền văn thực ra đều là truyện kỳ ảo dị giới, trồng cây tùy tiện một chút là có thể thu hoạch, tùy tiện gặt một chút là lương thực đầy kho.

Hiện thực chính là ta chỉ đánh ba mẫu cây đậu thôi mà đã mệt như chó chết, mỹ nhân gì đó bây giờ chẳng còn tâm tư kiều diễm gì nữa, chỉ muốn nằm dài trên đất mà nghỉ ngơi.

Đang tạm thời nghỉ ngơi thì cổng viện đột nhiên “két” một tiếng mở ra.

Khương Xuân còn tưởng là lão cha Khương Hà đã về, ai ngờ ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy tổ mẫu (bà nội) Lý thị đến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play