Sau đó, nàng vội vàng trở về nhà.
Vừa về đến nhà, nàng đỡ Tống Thời An đến bàn ăn trong bếp, rồi lấy ra hai chiếc bát, đổ tào phớ nóng từ bình gốm nhỏ vào từng bát.
Nàng đặt một bát tào phớ nóng trước mặt hắn, rồi đưa cho hắn bánh bao chay gói trong giấy dầu.
Trong miệng cười hì hì nói: “Trên đường thiếp đi nhanh nên tào phớ nóng và bánh bao vẫn còn ấm, phu quân ăn nhanh đi, ăn khi còn nóng mới ngon.”
Tống Thời An cúi đầu nhìn bát tào phớ nóng và bánh bao trước mặt, sau đó ngước mắt lên liếc nhìn lúm đồng tiền như hoa của Khương Xuân một cái, ấn đường khẽ nhíu lại.
Rõ ràng là hắn vừa mới tham dự yến tiệc mừng thọ tám mươi tuổi của tỷ phu hoàng đế, nhưng một giấc tỉnh dậy, hắn lại thấy mình đang quay trở về thời điểm ở rể tại Khương gia.
Là một thủ phụ Nội Các nắm quyền lực lớn, dưới một người mà trên vạn người, Tống Thời An không cảm thấy cuộc đời mình cần phải làm lại từ đầu.
Tuy nhiên, trời cho mà không lấy, sau này sẽ bị báo ứng, nếu trời xanh đã ban cho hắn cơ hội sống lại một lần nữa, hắn sẽ chấp nhận.
Nếu có điều gì khiến Tống Thời An tiếc nuối trong kiếp trước, thì đó chính là thời trẻ bị Khương Xuân - dâm phụ này - cắm sừng, trở thành trò cười cho cả kinh thành.
Dù khi tân hoàng đế lên ngôi, địa vị quốc cữu của hắn đã được nâng lên, không ai dám nhắc lại chuyện này.
Nhưng điều đó không có nghĩa là nó thực sự bị lãng quên.
Nếu trên đời này có cột sỉ nhục, thì cái tên lớn nhất trên đó chắc chắn là Tống Thời An hắn.
Vì vậy, sau khi chấp nhận sự thật rằng mình đã trọng sinh, việc đầu tiên hắn muốn làm chính là trừ khử dâm phụ Khương Xuân này, để tránh lặp lại việc bị bôi nhọ danh tiếng.
Nhưng người phụ nữ trước mặt, với nụ cười rạng rỡ, không chỉ rót tài phớ nóng và đưa bánh bao nóng cho hắn, thậm chí còn biết sở thích ăn chay của hắn, rõ ràng không giống với Khương Xuân mà hắn nhớ.
Chính xác hơn, đây không phải là Khương Xuân của thời điểm này.
Khương Xuân của thời điểm này, khinh ghét người chồng ở rể ốm yếu mà cha mình mua về, thường ngày còn lười nói chuyện với hắn.
Không lẽ, nàng cũng giống như mình, đã trọng sinh trở lại?
Hơn nữa thông qua một con đường nào đó, biết rằng bản thân hắn sẽ trở thành người có địa vị cực cao trong tương lai, cho nên mới cố gắng lấy lòng?
Tống Thời An nghiến răng, nghĩ thầm: “Một dâm phụ vô liêm sỉ như nàng ta, làm gì có tư cách để trọng sinh?”
Dù sao đi nữa, hắn cũng không quan tâm nàng ta có tái sinh hay không, vì dù sao hắn cũng sẽ không để nàng ta sống đến ngày hắn trở về kinh thành.
Khương Xuân đưa tay cầm lấy một chiếc bánh bao thịt lớn, cắn một miếng to, hương vị ngay lập tức lan tỏa trong miệng.
Thời cổ đại có phần lạc hậu thì không nói, nhưng thịt lợn thì quả thật rất thơm ngon.
Dù sao thì những con lợn ở đây đều được nuôi bằng ngũ cốc và rau dại, là lợn nuôi tự nhiên, khác xa với những con lợn được nuôi bằng cám ở thời hiện đại.
Nàng ba miếng đã ăn xong một chiếc bánh bao thịt, sau đó bưng bát tào phớ nóng lên uống một ngụm lớn.
Bát tào phớ nấu có thêm nước chát và cải bẹ muối, cảm thấy mềm mịn mặn mà khi vào vào miệng, tư vị thật không tồi.
Nàng không kìm được mà uống thêm một ngụm lớn nữa.
Ngẩng đầu lên, nàng thấy Tống Thời An đang ngồi đờ đẫn, trước mặt là bánh bao và tào phớ nóng nhưng vẫn chưa động đến.
“Phu quân, sao chàng không ăn? Chẳng lẽ không đói bụng sao?”
Nàng mở miệng thúc giục một câu.
Suy nghĩ một chút, Khương Xuân lại cầm một chiếc bánh bao thịt, đưa ra trước mặt hắn, cười hỏi: “Hay là chàng muốn ăn bánh bao thịt?”
Nàng đã xây dựng hình tượng nam xứng mỹ cường thảm Tống Thời An này trưởng thành trong bối cảnh là hắn bị bệnh nặng khi còn nhỏ, sau khi được Trần đại sư ở chùa Từ An nhận làm ký danh đệ tử, mới có thể sống sót.
*Mỹ cường thảm: là cụm từ dùng để chỉ nhân vật được xây dựng với tạo hình có nhân nhan sắc, khí chất ngút ngàn, kiên cường nhưng lại có số phận và kết cục bi thảm.
Từ đó trở đi, hắn chỉ có thể ăn chay, không được dính đến thịt.
Tống gia bị liên lụy xét nhà vì có con rể là Yến vương, Tống Thời An bị bán đi, rồi lại bị Khương Hà mua về làm rể cho Khương gia.
Trong khi những người dân trong thôn chỉ có thể ăn thịt vào các dịp lễ tết, thì Khương gia làm nghề đồ tể, chẳng bao giờ thiếu thịt.
Cho nên trong nguyên tác, Khương gia không chỉ dùng mỡ lợn để nấu ăn mà món nào cũng đều có thịt.
Việc này thực sự là một nỗi khổ đối với Tống Thời An ăn chay, hắn chỉ có thể ăn bánh bao chay hoặc cơm đậu.
Nguyên chủ còn tưởng rằng hắn chê tay nghề nấu nướng của mình kém, nên càng thêm chán ghét hắn.
Tống Thời An từng bị tra tấn cực hình quá nghiêm khắc trong đại lao, thân thể vốn đã yếu ớt, mỗi ngày đều phải uống thuốc để bồi bổ.
Vì dinh dưỡng không đủ, mà bệnh tật mãi không dứt, chỉ cần gió thổi cỏ lay là liền ốm đau không dậy nổi, ho khan không ngừng, thậm chí đôi khi còn ho ra máu.
Thật sự là mỹ cường thảm.
Tống Thời An thu hồi suy nghĩ, làm lơ chiếc bánh bao thịt mà Khương Xuân đưa qua, bưng bát sứ tào phớ nóng lên, đưa đến môi nhấp một ngụm nhỏ.