Nàng gọi người: “Nãi nãi.”

Lý thị có đôi mắt nhỏ giống hệt biểu tỷ Lưu bà tử.

Lúc này hai chỉ mắt nhỏ đang nhìn chằm chằm cây đậu tương trên đất, tấm tắc khen ngợi: “Ồ, đậu nhà ngươi thật chắc mẩy, to hơn hẳn nhà nhị thúc ngươi.”

Khương Xuân lập tức cảnh giác: “Nhà cháu là thượng điền bên bờ Tây Hà, bỏ ra số tiền lớn mua về, nếu còn không bằng trung điền (ruộng trung cấp) của nhị thúc thì ai còn mua ruộng làm gì?”

Nàng cố ý nhấn mạnh ba chữ “số tiền lớn”.

Nhưng vô ích.

Lý thị trực tiếp nói thẳng: "Ngưoi đừng lười biếng, mau đập đi, đập xong cho ta hai đấu, ta đi đổi đậu phụ với Lý quả phụ.

Người ta đều là một cân cây đậu tương đổi một cân đậu phụ, đậu nhà ngươi tốt thế này, ta đoán tám lạng là đổi được một cân."

Khương Xuân: “……”

Một đấu ở Đại Chu tương đương với mười lăm cân, hai đấu là ba mươi cân.

Lão thái bà này mở miệng là muốn lấy ba mươi cân đậu tương, cũng thật dám dùng công phu sư tử ngoạm.

*Sư tử đại khai khẩu: Công phu sư tử ngoạm, cắn một phát được cả miếng to. Đại khái mang ý nghĩa là lấy quá nhiều, đớp lắm.

Khương Xuân hừ nhẹ một tiếng, âm dương quái khí nói: "Nãi nãi nói gì vậy, nhà nhị thúc trồng hẳn hai mươi mẫu đậu tương.

Bà chạy đến nhà cháu đòi đậu tương, không biết còn tưởng rằng nhị thúc không hiếu thuận, ngay cả đậu phụ cũng không nỡ đổi một khối cho bà ăn."

Không đợi Lý thị phản bác, Khương Xuân lại đổi giọng, bắt đầu kể khổ: "Không phải cháu gái tiếc hai đấu đậu tương này, thực sự là nhà cháu còn không đủ dùng.

Người phu quân ở rể của cháu thân thể ốm yếu, đại phu nói không ăn được thức ăn mặn, trong nhà có chút đậu tương, phải đem hết lên xưởng huyện ép dầu đậu nành.

Mười cân đậu tương ra một cân dầu, chút đậu tương này của nhà cháu, tổng cộng cũng chỉ ép được ba bốn chục cân dầu đậu nành, thì có thể dùng được gì chứ?

Cháu đang lo không biết mượn đậu tương của ai, hay là nãi nãi thương cháu rể, giúp mượn từ nhà nhị thúc trăm tám mươi cân đậu tương để ép dầu?"

Lý thị vắt cổ chày ra nước này tức khắc nổi giận: “Giỏi cho Xuân nương ngươi, ngươi không nghĩ đến hiếu thuận bà già này thì thôi, còn muốn vặt lông dê nhà nhị thúc ngươi, lòng dạ thật đen tối!”

Khương Xuân cười lạnh: “Năm đó gia gia để lại hai mươi mẫu đất, bà chia cho nhị thúc mười mẫu, giữ lại mười mẫu dưỡng lão, để cha cháu ra đi tay trắng, không phải là lòng dạ đen tối.”

Lý thị không chút chột dạ, lý lẽ hùng hồn: “Cha ngươi không có nhi tử, gia sản Khương gia bọn ta khẳng định phải để lại cho Đồng ca nhi, nam đinh sẽ gánh vác cái gia đình này.”

Đồng ca nhi này, là nhi tử của nhị thúc Khương Hồ, Khương Đồng.

Khương Xuân khinh thường “hừ” một tiếng: “Vậy bà đi đòi đậu tương từ Đồng ca nhi, nam đinh sẽ gánh vác gia đình sau này, cháu là nhi nữ không có giá trị thì không có đậu tương cho bà đâu.”

Lý thị thấy nàng dầu muối không ăn, hầm hừ nói: “Cha ngươi đâu? Ta không nói với loại nữ nhi vô dụng keo kiệt như ngươi, ta đi đòi cha ngươi.”

Khương Xuân đứng dậy, cầm lấy cái đập, đập mạnh vào mấy cây đậu tương trên đất “bốp bốp”.

Sau đó quay đầu nhìn Lý thị, cười nhạt: “Bây giờ cháu đã lấy chồng ở rể, là trụ cột của gia đình, bà đoán xem cha cháu nghe lời bà, lão nương đã đuổi ông ra đi tay trắng, hay nghe lời cháu, khuê nữ sẽ nuôi dưỡng ông sau này?”

Lý thị ngoài mạnh trong yếu nói: “Dù sao ta cũng là mẹ ruột sinh ra nuôi nấng hắn, hắn có thể bỏ mặc mẹ ruột không màng sao? Không sợ người trong thôn chê cười sao?”

Khương Xuân cười phá lên: “Nãi nãi, người mẹ ruột lòng dạ hiểm độc như bà mà không bị người trong thôn chê cười, cha cháu sợ cái gì?”

Lý thị vừa định mở miệng, đột nhiên cửa viện “két” một tiếng lại bị đẩy ra.

Khương Hà vác hầu bao trên vai, tay xách một cái bao tải đang nhỏ máu, sợ làm bẩn cửa, khó khăn lách vào.

“Xuân nương, Mao viên ngoại cho hai mươi cân thịt, hai bộ lòng, con đi hỏi xem nhà ai muốn mua thịt, bán rẻ đi…”

Khương Hà ở ngoài viện đã nghe thấy tiếng đập, biết khuê nữ đang đập đậu tương trong viện, nên vừa vào cửa đã gọi to.

Lời vừa nói được một nửa, liền thấy Lý thị mặt đầy phẫn uất.

Tức khắc sắc mặt có chút khó coi.

Khương Xuân làm kẻ xấu cáo trạng trước, la lên: “Cha ơi, nãi nói đậu tương nhà mình tốt hơn nhà nhị thúc, muốn lấy hai đấu đi đổi đậu phụ với Vương quả phụ.”

Không nói cũng biết là cha con, Khương Hà lập tức ồm ồm nói: “Đổi đậu phụ cái gì, ngay cả ta còn không nỡ đổi một miếng đậu phụ để ăn, đậu tương nhà mình còn không đủ cho phu quân con ép dầu ăn đâu!”

Cả hai cha con đều nói vậy, Lý thị không tin cũng phải tin.

Bà ta quay đầu nhìn về phía tây phòng, oán hận mắng: “Rước về một thứ chỉ đẹp mã mà vô dụng, suốt ngày chỉ tốn tiền, trông chờ nó nối dõi tông đường cho Khương gia đúng là mơ mộng, không bằng trông cậy vào Đồng ca nhi.”

Đẹp mã mà vô dụng, suốt ngày chỉ tốn tiền, Tống Thời An: “…”

Hắn chỉ là thân thể ốm yếu, lỗ tai cũng không điếc.

Cha con Khương gia cấu kết với nhau lấy mình làm bia đỡ đạn đối phó Lý lão thái, Lý lão thái nhân cơ hội chửi cây dâu mà mắng cây hoè.

Đám người Khương gia này, không có ngữ nào tốt, quả nhiên không nên lưu một ai lại, phải diệt trừ toàn bộ mới được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play