Đi một mình đến phòng tiếp khách, Tống Yên Kiều thấy Chu Bái Bì đang đứng đó, đôi mắt ông sưng to lên nhìn rất dọa người.
Không nhịn được, cậu mở miệng hỏi: “Đạo diễn Chu không sao chứ? Mắt ông bị sao vậy? Có cần tôi đưa ông đi bệnh viện không?”
Chu Bái Bì cảm thấy bản thân mình ngày càng không giống người. Tống Yên Kiều dù xuất thân nghèo khó, nhưng cậu luôn có lễ phép, hơn nữa còn rất quan tâm người khác.
Thấy ông khóc đỏ mắt, cậu còn muốn đưa ông đi bệnh viện. Tốt bụng đến mức khiến ông cảm thấy ngại. Vậy mà ông còn trả tiền lương cho cậu ít nhất nữa chứ.
Và chính nhờ những người như ông mà tiền không thể chảy vào tay những người thật sự cần.
Ông cảm thấy khó chịu, tự trách mình giữa đêm khuya.
Tống Yên Kiều: “?”
Không phải là nói sửa hợp đồng sao? Sao lại không nói gì về hợp đồng?
Đạo diễn Chu: “Là thế này, Cố Nhất Minh là người trong giới giải trí, tiền lương của anh ấy mỗi ngày là 500.000 tệ. Anh ấy tham gia chương trình này, chắc chắn sẽ giúp chương trình thu hút thêm sự chú ý, nên phải trả cho anh ấy mức giá cao một chút.”
“Còn những người khác hầu như chỉ hỗ trợ chút ít, mỗi ngày chỉ được khoảng 20.000 tệ, cậu biết đấy, họ cũng không thiếu tiền.”
Tống Yên Kiều: “……”
Không thiếu tiền, 20.000 tệ mỗi ngày, nghe thật lạ lẫm.
Quả nhiên, mình chỉ là một NPC, nhưng so với các công việc khác, 2.000 tệ mỗi ngày cũng đã là nhiều rồi. Dù sao thì NPC cũng phải có cái tự giác của NPC.
Cậu vẫn rất hài lòng với công việc này.
Tống Yên Kiều gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu: “Tôi hiểu rồi, đạo diễn Chu, 2.000 tệ mỗi ngày đã rất nhiều. Cảm ơn đạo diễn Chu đã cho tôi cơ hội này.”
Ông cũng đã làm gì đâu?
Tống Yên Kiều thật sự là một thiên sứ nhỏ sao?
Biết mình chỉ nhận được một phần năm so với những người khác mà còn cảm ơn ông.
Ông thật sự không phải là người.
Ban đầu, suy nghĩ của ông chính là muốn Tống Yên Kiều chịu đựng những lời mắng mỏ và chỉ trích, khiến show trở nên thu hút hơn.
Thực tế chứng minh rằng, hôm nay Tống Yên Kiều cũng không thiếu những lời mắng chửi, nếu không phải tâm lý của cậu ấy quá vững vàng, có lẽ tâm trạng đã sụp đổ rồi.
Thực ra, Tống Yên Kiều từ nhỏ đã chịu nhiều thiệt thòi như vậy.
Chính vì vậy, tâm lý của cậu mới mạnh mẽ đến vậy.
Khi bị gia đình bỏ rơi, chắc hẳn cậu đã cảm thấy rất đau đớn.
Một mình vừa làm việc vừa học, áp lực của cậu chắc chắn không thể so với những người khác.
Thấy đạo diễn trước mặt mình từ lúc mắt đỏ hoe đến khi nước mắt rơi đầy mặt.
Tống Yên Kiều nghiêng đầu: Sóc Con nghi hoặc.jpg
Chu Bái Bì cuối cùng cũng ổn định lại cảm xúc của mình, “Vậy đi, tôi sẽ trả cho cậu 15 ngàn mỗi ngày, cậu thấy sao?”
“Nhưng cậu cần chuẩn bị tâm lý trước, khi tham gia chương trình này, khả năng cậu sẽ bị chỉ trích nhiều hơn các khách mời khác. Cậu cố gắng đừng để tâm quá.”
Nghe đến đây, mắt Tống Yên Kiều bỗng nhiên sáng lên, wao, gần đây mình thắp hương cho Thần Tài có hiệu quả rồi sao?
Hay ông trời rốt cuộc cũng phát hiện mình là con ruột của ngài?
Một ngày 15 ngàn, đừng nói là bị mắng, cho dù là lấy tiền để giết cậu, cậu cũng sẵn sàng.
Ký hợp đồng xong, Tống Yên Kiều vẫn luôn cảm ơn đạo diễn. Sau đó, cậu bước đi một cách mềm mại, cảm giác như đang bước đi trên không, trở về phòng nhỏ.
Vừa vào phòng khách, cậu nghe thấy có người nói tiếng Anh, chắc là có cuộc họp đang diễn ra.
Giọng của người đàn ông nói tiếng Anh rất trôi chảy, nghe vừa lạnh lùng vừa dễ nghe. Giọng nói mang theo một chút mệt mỏi khó nhận ra, nhưng lại vô cùng hấp dẫn.
[Vẫn còn đang làm việc sao? Thanh Ngôn thực sự chăm chỉ, không giống cái tên Sở Ngự ngu ngốc kia, ngủ li bì không dậy.]
[Vợ còn phải công tác như vậy, sao hắn có thể ngủ được? Đúng là xứng đáng không có vợ.]
Úc Thanh Ngôn đang mở cuộc họp, nghe được những suy nghĩ của Tống Yên Kiều, anh cũng không thấy bất ngờ, trong lòng chỉ cảm thấy trống vắng.
Sở Ngự, thật đáng ghét.
Tống Yên Kiều nhìn qua Úc Thanh Ngôn.
Người đàn ông trong bộ âu phục vừa vặn tôn lên vóc dáng, vòng eo nhỏ được tôn lên. Khí chất lạnh lùng của anh lại càng khiến cơ thể gầy trở nên quyến rũ, như một thanh đao sắc bén, khiến người ta không thể rời mắt.
Trong tay anh đang cầm ly cà phê giúp bản thân tỉnh táo hơn.
Tống Yên Kiều lặng lẽ đi vào phòng bếp, tìm một hộp sữa bò rồi đổ vào nồi đun nóng.
【 Buổi tối còn vào bếp nấu nướng, Tống Yên Kiều thật sự là quỷ đói đầu thai hả? 】
【 Quả nhiên, người xấu xí có lý do cả, không tự kiểm soát bản thân được mà còn muốn mình đẹp, có nằm mơ á. 】
【 Đây là sự đối lập, có người thức đêm làm việc, có người thức đêm ăn vặt. Nếu cậu ta chịu dùng thời gian này để học, chắc chắn sẽ nhận học bổng. Còn đi làm công kiếm tiền? Tống Yên Kiều làm bẽ mặt Đại Học A mà. 】
【 Lầu trên đừng nói quá đáng vậy nha, ăn một bữa khuya có sao đâu, huống chi Tống Yên Kiều chỉ uống sữa bò. Trước khi ngủ uống một ly sữa bò thì chết hả? 】
【 Nói chuyện mắc cười quá, làm như ba của người ta không bằng, bắt người ta đêm khuya học tập. Mấy người đang coi show hẹn hò hay hay xem cuộc thi vào trường đại học A hay đại học H vậy? 】
Sữa bò trong nồi bắt đầu xèo xèo, hơi nóng bốc lên, Tống Yên Kiều thỉnh thoảng khuấy đều.
Mắt cậu đã mơ màng, sữa bò bắn tung tóe ra ngoài, làm cậu bừng tỉnh lại. Cậu vội vã tắt bếp, xả nước lạnh vào tay.
Tống Yên Kiều hơi tê tay: [Biết thế từ đầu không ngủ gà ngủ gật rồi, giờ biết mạo phạm tới thần bếp rồi. Đau quá QAQ]
Tuy bề ngoài vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng Tống Yên Kiều đã sám hối với thần bếp nhiều lần.
Cậu cũng tự nhủ lần sau không được ngủ gật nữa.
Trong lúc Úc Thanh Ngôn đang họp, anh vô tình nghe được Tống Yên Kiều đang lầm bầm về việc làm "thần bếp" phật lòng. Nghe vài câu như vậy, Úc Thanh Ngôn không mấy quan tâm.
【 Cậu ta bị bỏng rồi sao? 】
【 Cảm giác không giống lắm, nếu tôi bị bỏng chắc trợn mắt há mồm gọi mẹ liền á. 】
【 Tôi cũng vậy, bị bỏng là nước mắt rơi đầy mặt, rồi gào lên gọi mẹ. 】
Tống Yên Kiều cảm thấy tay mình hơi bỏng, nhưng sữa bò đã ấm nóng vừa vặn uống ngay bây giờ.
Khi Tống Yên Kiều mang sữa bò đến cho Úc Thanh Ngôn, đúng lúc Úc Thanh Ngôn vừa kết thúc cuộc họp.
Úc Thanh Ngôn nhìn Tống Yên Kiều, sau đó nhìn thấy Tống Yên Kiều chỉ chỉ cà phê trên bàn của anh: “Uống cà phê vào buổi tối sẽ khó ngủ, uống cái này thì tốt hơn cho cơ thể.”
Úc Thanh Ngôn hạ mắt xuống, nhìn thấy vết bỏng hồng hồng trên bàn tay Tống Yên Kiều đang cầm .
Vậy là Tống Yên Kiều thực sự đã cố gắng làm cho anh tỉnh táo bằng cách hâm nóng sữa bò cho anh sao?
Còn bị bỏng tay nữa.
Úc Thanh Ngôn nhận lấy ly sữa bò từ tay Tống Yên Kiều, cảm thấy nhiệt độ ấm áp của nó, giọng nói của anh trở nên mềm mại, “Cảm ơn.”
Sau đó, Úc Thanh Ngôn lại nhìn vào tay Tống Yên Kiều, mở miệng nói, “Tay của cậu bị bỏng rồi, để tôi lên lầu lấy thuốc cho cậu, xử lý vết bỏng một chút.”
Tống Yên Kiều đẩy kính mắt, mỉm cười ngoan ngoãn, “Cảm ơn, tôi cũng có mang thuốc rồi, anh cứ uống sữa bò đi, tôi lên lầu tự mình xử lý được.”
Nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt Úc Thanh Ngôn, Tống Yên Kiều không nhịn được mà nhắc nhở thêm: “Anh cũng nên ngủ sớm một chút.”
Úc Thanh Ngôn khép mắt lại, giọng điệu dịu xuống, “Được.”
Úc Thanh Ngôn luôn là người xuất sắc, quen với việc tự mình gánh vác mọi thứ.
Anh ít khi lộ ra vẻ mệt mỏi như vậy, cậu càng đau lòng hơn khi biết cốt truyện của Úc Sở Ngôn.
[Cái tên Sở Ngự ngu ngốc kia, sao hắn có thể ngủ được chứ? Vợ thì đang làm việc, còn hắn lại đang ngủ, chỉ thích ngủ thôi sao?]
[Đúng là có phúc khi cưới được Thanh Ngôn làm vợ, nhưng hắn lại không biết quý trọng.]
[Ngủ, ngủ, ngủ! Sở Ngự suốt 800 năm chưa từng được ngủ hả? Mới chỉ 24 tuổi thôi mà, sao hắn lại ngủ được nhiều như vậy!!?]
Vừa mới xuống lầu,Sở Ngự đã bị lời nói trong lòng của Tống Yên Kiều mắng cho một trận, Sở Ngự “?”
[Thật muốn đá tên Sở Ngự một cú, sao hắn lại để vợ mình làm việc còn bản thân thì ngủ vậy?]
Sở Ngự: “!?”
【Tác giả có lời muốn nói】
Kiều Bảo à…
Mẹ khuyên con đừng nghĩ nhiều như vậy nữa…