Tống Yên Kiều nhìn bình luận, cảm thấy có 10 cái miệng cũng không nói rõ được.

Tống Yên Kiều định giải thích một chút, nhưng lập tức bị Vãn Vãn ngăn lại: “Kiều Kiều, đừng nói nữa, chị không muốn khơi lại vết thương lòng của em.”

“Bảo bối, em thật đáng thương, ôi, bao năm qua chắc hẳn em đã rất vất vả. Kiều Kiều, em đừng khóc nha…”

Tống Yên Kiều thầm nghĩ: Cậu đâu có muốn khóc đâu?

Nhưng hiện trường đã hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát của Tống Yên Kiều.

Tiêu Thần khẽ nhướng mày.

Tống Yên Kiều có anh trai như Tống Đình mà vẫn phải đi làm công. Có thể Tống Đình đối xử với đứa em này cũng không tốt lắm. 

Mà cũng phải thôi, dù sao Tống Yên Kiều cũng chỉ là đứa trẻ nhặt về. Tống Đình đối xử như vậy cũng có thể hiểu được. 

Thôi vậy, xem như hắn ta chăm sóc em trai của Tống Đình còn tốt hơn anh ta nhiều. 

“Không có tiền thì có thể tùy tiện nhận 100 ngàn của người khác hả? Tống Yên Kiều thật đúng là không biết xấu hổ!”

“Tống Yên Kiều, nếu hôm nay cậu không giải thích rõ ràng lý do vì sao lại nhận tiền của Tiêu Thần, tôi nhất định sẽ tiếp tục chửi cậu!”

Tống Yên Kiều: “……”

Bị một bên mắng chửi, một bên lại được gọi là đáng thương, lần đầu tiên Tống Yên Kiều trải qua cảm giác phức tạp như vậy trong suốt bao năm qua.

Tống Yên Kiều buồn bực nhìn bình luận, hiếm hoi giận dỗi thầm trong lòng: [Dù mình có giải thích rõ ràng thì mấy người cũng vẫn sẽ chửi mình mà.]

[Tuy mình không thông minh lắm, nhưng cũng đâu đến mức ngốc nghếch.]

Tiêu Thần lại cười, nghĩ thầm: Đã là học bá mà còn bảo mình không thông minh, đúng là thông minh theo cách của riêng mình.

[Quả nhiên, chỉ có ăn dưa của người khác mới vui, bị người khác chú ý thì chẳng vui chút nào.]

Giờ đây, Tống Yên Kiều giống như một chú sóc nhỏ buồn bã, im lặng ngồi bên cạnh hắn.

Tiêu Thần liếc qua, ánh mắt nghiêng nhìn, lại không nhịn được cảm thấy dáng vẻ uể oải của Tống Yên Kiều cũng thật đáng yêu.

“Phần hỏi nhanh đáp nhanh tiếp theo để tôi trả lời cho. Tống Yên Kiều đã nói chuyện nửa ngày, chắc cũng mệt rồi.”

Vãn Vãn với đôi mắt sưng đỏ, chớp chớp đôi mắt to, lúc này mới nhớ ra.

Vì thấy Tống Yên Kiều đáng thương, cô chỉ mải khóc mà quên nghĩ cách giúp Tống Yên Kiều tránh những lời khó nghe.

“Đúng vậy, Yên Kiều, em đi nghỉ trước đi. Kế tiếp cứ để chị phỏng vấn Tiêu Thần”

Tống Yên Kiều như được giải thoát, vừa định rời đi thì đã bị đôi chân dài của Tiêu Thần chặn lại. Cậu không khỏi thầm nghĩ: [Chân của Tiêu Thần đúng là dài thật, chắc còn dài hơn cả mạng của mình.]

Tiêu Thần khóe môi khẽ nhếch, rõ ràng rất đắc ý. Với chiều cao một mét tám chín, chân hắn không dài thì còn ai dài hơn?

Sau một hồi suy nghĩ vẩn vơ, Tống Yên Kiều mới mở miệng: “Xin nhường đường một chút.”

Tiêu Thần thu chân lại, nhường một lối đi cho Tống Yên Kiều.

Vừa bước ra ngoài, trong lòng Tống Yên Kiều như có một người nhỏ hớn hở nhảy múa: “À há.. Mình đã nói mà, vai NPC của mình đúng là khổ tận cam lai! Ôi! Cái không khí tự do này, mình đến ngay đây!”

Nghe hết những lời thầm nghĩ trong lòng của Tống Yên Kiều, Tiêu Thần khẽ nhướng mày. Sống lại?

"Đừng đi xa, đứng ở bên ngoài chờ tôi." Tiêu Thần đột nhiên buông một câu đầy bá đạo, khiến Tống Yên Kiều đang bước đi cũng phải khựng lại.

Trong lòng, Tống Yên Kiều nhỏ giọng than thầm: [Vì 100 ngàn, bắt mình đứng đây làm cây cột cả đời cũng được.]

Tiêu Thần: “……”

Hắn ta quay đầu nhìn bình luận, nụ cười nơi khóe môi cũng dần tắt.

Vốn dĩ đã có khí chất sắc bén, giờ đây càng thêm uy nghiêm. Giọng điệu lạnh lùng, không dễ đối đầu:

“Tôi không thiếu tiền. Cậu ta cần tiền, tôi cho tiền cậu ta thì có vấn đề gì?”

“Tiền của tôi, tôi thích cho ai thì cho người đó. Tôi vui lòng cho Tống Yên Kiều, thế thôi.”

“Đám antifan mấy ngươi đừng nhắm vào Tống Yên Kiều mà cắn xé nữa. Có bản lĩnh thì tới chửi tôi đây này, đừng nhắm vào cậu ta.”

Tiêu Thần vốn luôn kiêu ngạo, khó ai kiểm soát, gặp phải chuyện không vừa ý đều trực tiếp tỏ thái độ. Hiện tại, dáng vẻ này rõ ràng là đang nổi giận.

“Huống chi, Tống Yên Kiều đã dạy cho tôi một bài học đáng giá. Cậu ta xứng đáng với 100 ngàn đó.”

Tống Yên Kiều không chỉ dạy hắn ta một bài học, mà còn tiết lộ cho hắn ta biết trước rằng mình sẽ bị trùm bao tải và ăn một trận đòn.

Tống Yên Kiều biết trước cốt truyện, điều đó chẳng dừng lại ở giá trị 100 ngàn.

Tiêu Thần tin rằng, nếu những người khác cũng biết Tống Yên Kiều nắm rõ cốt truyện, không biết họ sẽ sẵn sàng chi bao nhiêu 100 ngàn để đổi lấy thông tin đó.

100 ngàn để biết trước một bước ngoặt trong tương lai, thật sự quá rẻ mạt.

Tức giận xong với đám người kia, Tiêu Thần đưa tay chắn camera, rồi lạnh lùng nói: “Đến đây là đủ rồi.”

【 Thiếu gia thực sự rất bá đạo! 】

【 Kiều Bảo và thiếu gia quả thật rất hợp nhau! 】

【 Ngoài miệng nói vợ xấu, nhưng ngay lập tức lại bối rối,còn không chịu để người khác chê vợ, muốn mắng người ta nữa chứ, thật sự là ngọt ngào chết đi được. 】

【 Thật ra tôi thấy Tống Yên Kiều không hề xấu, ngược lại còn rất đáng yêu, chỉ là không phải kiểu kinh diễm thôi. 】

【 Hai người phải khóa chặt vào nhau, chìa khóa tôi nuốt rồi. 】

【 Thiếu gia và Kiều Bảo thật sự rất đáng yêu, lúc Kiều Bảo bị khó dễ, thiếu gia đã nhíu mày, lúc Kiều Bảo nói chuyện, thiếu gia lại mỉm cười, thật sự là rất đẹp đôi. Chỉ là thiếu gia dường như chưa nhận ra mình thích Kiều Bảo, cái kiểu yêu mà không nhận ra, hu hu hu, thật sự siêu cấp tuyệt vời. 】

Vãn Vãn đi tìm tổ chương trình bên kia, đôi mắt vẫn còn đỏ.

Đạo diễn thật sự không phải người, Tống Yên Kiều đã thảm như vậy, mà Chu Bái Bì lại chỉ đưa cho Tống Yên Kiều mức lương thấp nhất.

So với các khách mời có mặt trong show thì lương của Tống Yên Kiều là thấp nhất.

Thật sự, một ngày chỉ có hai ngàn, cũng có thể khiến một đứa trẻ vui vẻ như vậy?

Tống Yên Kiều vừa mới về đến phòng, còn chưa kịp nằm xuống thì đã nhận được vài tin nhắn.

【 Anh trai: Thiếu tiền à? Không phải anh đã nói em nếu thiếu tiền thì cứ nói với anh sao? 】

Tống Yên Kiều gõ trả lời, hai chữ "Không có" còn chưa kịp gửi, thì thẻ ngân hàng của cậu đã nhận được chuyển khoản 200 ngàn tệ.

【 Anh trai: Dùng trước đi, nếu thiếu lại nói với anh.】

Tống Yên Kiều liền xóa đi hai chữ "không có" mà vừa rồi cậu gõ.

【 Yên Kiều: Cảm ơn anh trai 】

【 Yên Kiều: Sóc Con ôm quả tùng cảm ơn.JPG 】

【 Anh trai: Vỗ vỗ Sóc Con .JPG 】

Vừa nhận được tiền từ anh trai, Tống Yên Kiều lại mở một tin nhắn khác, là hình ảnh chân dung mềm mại tròn tròn.

【 Chị hai: Chuyển tiền cho em trai nhé~ Kiều Bảo thật đáng thương, chẳng có tiền tiêu. 】

Lại là 100 ngàn tệ nữa.

【 Chị hai: Chị hai ngủ sớm dưỡng da đây, em cũng nên ngủ sớm đi】

【 Chị hai: Ngủ trước đây, vỗ vỗ Sóc Con.JPG 】

【 Yên Kiều: Dạ ~ chị hai ngủ ngon ~】

Tống Yên Kiều không ngờ rằng chương trình này lại khiến anh trai và chị hai đều xem, hôm nay cậu đã có 400 ngàn tệ.

400 ngàn tệ chắc chắn sẽ dùng được một thời gian.

À không, không đủ dùng.

Không được, sau khi chương trình kết thúc, cậu vẫn phải tiếp tục tìm nơi làm việc.

Sau này công việc càng ngày càng nhiều, nhân lúc hiện tại còn kịp, cậu muốn nỗ lực hơn nữa.

Kính mắt không biết từ khi nào đã rơi mất, đôi mắt trong suốt của Tống Yên Kiều giống như hổ phách, sợi tóc nhẹ nhàng rủ xuống, che khuất một phần khuôn mặt, mái tóc đen, môi đỏ, làn da trắng như tuyết, xinh đẹp đến mức thanh lãnh nhưng lại lấp lánh một vẻ diễm lệ.

Khác hẳn với dáng vẻ bình thường, lúc này cậu giống như một mỹ nhân nổi bật trong đám đông, khiến người khác chỉ cần liếc mắt một cái đã phải ngừng thở vì vẻ đẹp của cậu.

47 vừa xuất hiện liền thấy tình huống này, nháy mắt hô hấp ngừng một nhịp, quả cầu phát sáng lăn vào lòng Tống Yên Kiều, “Oa, đây là bảo bối nhà ai mà xinh đẹp thế này.”

Tống Yên Kiều: “……”

47: “Hóa ra là nhà mình nha, Kiều bảo bối, mau đến cho ba ba ôm ôm nào.”

Tống Yên Kiều đã nghe 47 nói như vậy vô số lần, nhưng mỗi lần vẫn cảm thấy mặt đỏ tai hồng. 

“Ơ, 47... Tôi không phải bảo bối, tôi đã trưởng thành rồi.”

47 từ khi còn nhỏ đã theo Tống Yên Kiều, bé Yên Kiều ngày xưa vừa đáng yêu lại vừa ngoan ngoãn, 47 yêu thương cưng chiều như cha ruột, một lần gọi Tống Yên Kiều là bảo bối, sau đó liền không bỏ được.

Hiện giờ Tống Yên Kiều đã trưởng thành, 47 vẫn cứ thích gọi là bảo bối.

“Ừm, bảo bối trưởng thành rồi, nhưng mà tôi lớn tuổi hơn cậu nhiều, cho nên cậu vẫn là bảo bối.”

Tống Yên Kiều: “……”

Đúng là bá đạo.

47 lăn vào lòng Tống Yên Kiều, cùng nhau nằm xuống, “Kiều Kiều ôm ôm”

Tống Yên Kiều đưa tay xoa xoa quả cầu nhỏ, phối hợp nói: “47, ôm ôm cái nào.”

“Kiều Kiều, kỳ lạ thật, nhiệm vụ còn chưa công bố nữa, tôi đã phản hồi rất nhiều lần với hệ thống cấp trên, nhưng không thấy kết quả gì hết.”

Tống Yên Kiều ngoan ngoãn chớp chớp mắt: “Thật hả? Vậy chúng ta cứ chờ công bố đi, mấy ngày nay chúng ta ăn dưa trước vậy.”

47: “Cũng đúng, dù sao Kiều Kiều là pháo hôi độc ác trời sinh, hiện tại Cố Nhất Minh cùng với đám fan não tàn của hắn đối với cậu ghét đến mức giá trị hận thù cao ngất ngưỡng, đủ để ứng phó với hệ thống phía trên rồi.”

Tống Yên Kiều cong môi, ánh mắt tinh xảo, nụ cười thoáng qua, xinh đẹp đến mức khiến người ta phải kinh tâm động phách.

Tống Yên Kiều tiếp tục nằm xuống, thầm cảm ơn Cố Nhất Minh, cảm ơn Cố Nhất Minh và đám fan não tàn, chân thành cảm ơn!

Trong khi Tống Yên Kiều vẫn đang cùng 47 ôm ôm, điện thoại của cậu đột nhiên vang lên. Là đạo diễn gọi tới, “Yên Kiều, cậu xuống dưới đi, tôi muốn cùng cậu nói về hợp đồng.”

Tống Yên Kiều: “?”

Chẳng lẽ là do cậu ngày đầu tiên tham gia chương trình mà làm cho cả tiết mục bị “hắc” nên đạo diễn cảm thấy không đáng bỏ ra số tiền này nữa?

.…

Tác giả có chuyện muốn nói

Kiều Bảo: Hôm nay nằm im ăn mật là do Cố Nhất Minh ban cho.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play