[Chỉ là nói đùa thôi, mặc dù không phù hợp lắm nhưng mọi người cũng không cần phải làm quá lên như vậy.]
Sau đó, có người qua đường bắt đầu đứng ra biện hộ cho Tống Yên Kiều.
Tuy nhiên, vẫn có rất nhiều người mắng Tống Yên Kiều, và Tiêu Thần cũng không rõ vì sao Tống Yên Kiều lại thu hút sự chỉ trích mạnh mẽ như vậy.
[Thật sự không biết nói gì, sao lại có người như vậy chứ? Vì tiền mà ngay cả ba mình cũng không quan tâm]
[Tống Yên Kiều sống thật thảm hại, rác rưởi, ba của cậu ta có biết cậu ta là người như vậy không?]
Tống Yên Kiều đẩy kính mắt, vẻ mặt nghiêm túc, "Ba tôi thật sự không nuôi dưỡng tôi, tôi là trẻ mồ côi. Mọi người nói, ba nuôi tôi không tới 100 ngàn chắc, thì thật sự tôi chưa được thấy bao giờ"
"Hình ảnh người ba trong mắt tôi còn không rõ nét bằng Tiêu Thần nữa"
Bất luận dù trước hay sau khi xuyên thư, cậu không có người thân ruột thịt nào cả.
Ba mẹ của cậu trong miệng người khác còn không ấn tượng bằng những nhân vật trong tiểu thuyết.
Cậu cũng rất may mắn, sau khi xuyên thư, tình cảnh của nguyên chủ còn tốt hơn cậu.
Hiện tại, cậu cũng có một vài người bạn, có 47 lớn lên cùng cậu, cũng có người gọi là gia đình. Cậu cảm thấy, khi được gia đình hiện tại nhận nuôi, thì cuộc sống mới của cậu thực sự bắt đầu.
Tiêu Thần im lặng nhìn Tống Yên Kiều, cậu có vẻ còn thảm hơn những gì hắn ta nghĩ.
Dù nghèo cũng còn đỡ, thế mà cậu còn không có ba mẹ.
[Mẹ nó! Mấy người đừng mắng cậu ta nữa, mấy người mắng tôi nè. Sao Sóc con nhà tôi khổ quá vậy]
[Tại sao Sóc con lại thảm như vậy, mấy người nhường cậu ấy một chút đi? Rõ ràng chỉ nói mấy câu thôi, cũng chẳng mô tả tình huống thảm hại của mình ra sao nhưng tôi lại cảm thấy cậu ấy thật sự thảm lắm luôn.]
[Xong rồi, tôi muốn thành fan của Tống Yên Kiều vì cảm thấy áy náy quá. Lúc nãy tôi thật sự cảm thấy vì tiền mà không nhận ba thì sai trái, nhưng mà, Tống Yên Kiều thật sự quá đáng thương.]
Những người mắng Tống Yên Kiều cũng có chút lung lay nhưng vẫn có người tiếp tục chế giễu.
[Vừa nhìn đã thấy đang giả vờ bán thảm, ai mà biết cậu ta có người thân thật hay không?]
Tống Yên Kiều: "Mọi người hiểu lầm rồi, tôi có người nhà mà"
[Chuyện quái gì vậy? Có phải Tống Yên Kiều chưa nghĩ tốt kịch bản đúng không? Lúc thì bảo có người nhà, lúc lại bảo không có người nhà, câu trước câu sau vả nhau bôm bốp, thật sự là không còn gì để nói.]
[Chuyên gia nói dối]
[Tự mình đánh mặt mình luôn]
Tống Yên Kiều nhìn bình luận, trong lòng thở dài một hơi.
Tiêu Thần nghe thấy tiếng thở dài của Tống Yên Kiều, tưởng cậu đang nghĩ đến chuyện đau lòng, liền lạnh lùng liếc nhìn bình luận, nói: “Nếu không muốn nói thì đừng nói.”
Tống Yên Kiều cảm kích cười với Tiêu Thần: [Không phải là không muốn nói, chỉ là chuyện dài lắm. Kêu người học khoa học tự nhiên kể chuyện đúng là làm khó nhau mà]
Tiêu Thần: ???
Biết lý do Tống Yên Kiều thở dài, Tiêu Thần khóe môi cong lên.
Chờ nghe Tống Yên Kiều chuyên sinh lý hóa kể chuyện.
Tống Yên Kiều: “Nói đơn giản, tôi bị ba mẹ ruột vứt bỏ. Nhưng may mắn là có người khác nhặt tôi về nuôi, nên tôi không có thảm lắm đâu. Họ nhặt tôi về và nuôi dưỡng tôi rất tốt, tôi cũng rất thích họ. Hiện tại gia đình mà tôi nói chính là người nhận nuôi tôi á.”
[Thì ra gia đình là có ý này! Không trách được, hu...hu...hu, tôi thật sự muốn khóc quá, bảo bối Kiều giống như một con chó con, bị nhặt về rồi liền cực kỳ yêu quý người đã nhận nuôi mình.]
[Rõ ràng rất thảm, nhưng lại nói với chúng ta là không thảm lắm đâu, vì cậu ấy thật sự rất lạc quan và kiên cường]
[Tôi cảm thấy mình bây giờ không quá thảm, tôi cũng muốn giống như Tống Yên Kiều, phải thật lạc quan và kiên cường!]
Tống Yên Kiều: ??
Tống Yên Kiều nhìn bình luận mà có chút nghi hoặc: [Thật ra mình thực sự rất may mắn, chị hai mình là tiểu hoa đán đang nổi.
Anh trai mình, Tống Đình, hiện đang xây dựng sự nghiệp và phát triển rất tốt, sau này gia đình sẽ có một vị trí nhỏ trong giới hào môn.
Em trai mình hiện tại là nam chính trong truyện vườn trường, tương lai chỉ trong một năm sẽ trở thành ngôi sao mới trong giới esports, thêm hai năm nữa chắc chắn sẽ trở thành một nhân vật nổi bật.
Em gái mình tương lai sẽ theo đuổi con đường học thuật, dự định sẽ vào Đại Ngưu.
Chỉ cần tránh được một vài tình huống rắc rối trong cốt truyện, nửa đời sau của mình có thể an nhàn sống bên cạnh họ.
Ừm, tất nhiên là phải đào than đá xong, trở về rồi mới có thể sống yên ổn được.]
[Nói đến đây, không thể không thừa nhận kỹ năng nhặt rác của anh trai mình hơi bị đỉnh.]
Tống Yên Kiều nhìn lên trần nhà, suy nghĩ một lúc: [Anh trai mình thật sự rất giỏi trong việc nhặt rác... à không... trừ mình ra... Mình là pháo hôi mà, anh trai mình nhặt những người khác đều rất giỏi... à không... các anh chị em khác của mình đều siêu tài giỏi.]
Tiêu Thần: “?”
Không phải chứ, nói lại lần nữa? Anh của cậu là ai? Tống Đình? Là Tống Đình, cái người gần đây đã chèn ép gia đình của hắn ta đó hả?
Mặc dù hắn ta là con cái của gia đình giàu có,suốt ngày ăn chơi lêu lổng, nhưng gần đây Tiêu Thần cũng không ít lần nghe đến tên Tống Đình.
Tuy gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, nhưng tình hình phát triển của anh ta thực sự rất tốt, chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã thu về vô số tài sản, hơn nữa sự phát triển còn rất mạnh mẽ.
Trước khi hắn ta tham gia chương trình, ba của Tiêu Thần luôn nói rằng sinh con phải giống Tống Đình và Lận Huyên.
Tống Đình và Lận Huyên hiện là hai người mà trong giới này ai ai cũng ghét.
Tiêu Thần: “……”
Hóa ra, vai hề là mình.
Hắn ta còn chuyển tiền cho em trai Tống Đình, rốt cuộc là đang làm gì vậy? Có phải đang giúp Tống Đình nuôi em trai không?
Nhìn bình luận đang thương xót cho Tống Yên Kiều, cậu không thể không lên tiếng giải thích lần nữa: “Thật sự là tôi không thảm như mọi người nghĩ đâu.”
“Đừng khóc... đừng khóc... Mọi người đừng khóc, anh tôi rất giỏi nhặt rác á.”
Đây là lần đầu Tiêu Thần thấy Tống Yên Kiều vì an ủi người khác mà lại luống cuống tay chân như vậy. Cảm xúc hỗn độn trong lòng hắn ta lúc nãy, giờ cũng dịu đi một chút.
Tiêu Thần cắn răng, trong lòng nghĩ, tốt lắm, đã đến lúc làm cho Tống Yên Kiều – "pháo hôi ác độc" này, mồ hôi ướt đẫm rồi.
[Anh trai đi nhặt rác hả, Tống Yên Kiều, cậu đáng thương tới mức tôi muốn mời cậu ăn bánh quay chẻo luôn rồi]
[Trời ơi! Tự nhiên lại muốn cười]
[Vậy Kiều Bảo Bối là do anh trai chuyên nhặt rác nhặt về sao?]
Tống Yên Kiều gật đầu, tự hào nói: "Chính xác, anh tôi là chuyên gia nhặt rác á]
[Còn không phải là bán thảm sao? Tống Yên Kiều nói gì mấy người liền tin đó, cậu ta không lừa mấy người thì còn lừa ai nữa?]
[Chỉ mới xuất hiện chưa đầy một ngày, Tống Yên Kiều đã thiết lập được bao nhiêu hình tượng, nào là học bá, nào là đáng thương,... Tôi nghi ngờ nếu Tống Yên Kiều lớn lên đẹp hơn một chút, cậu ta chắc chắn sẽ thiết lập một hình tượng đại mỹ nhân, thiếp lập hình ảnh là 'người đẹp cứng rắn nhưng đau khổ']
[Tôi là bạn cùng lớp với cậu ấy, đúng rồi, tôi học ở trường Đại Học A, nhưng thực ra trường chúng tôi cũng bình thường, chúng tôi cũng không phải học bá gì cả. Yên Kiều đâu có thiết lập hình tượng học bá gì đâu.]
[Đúng rồi , đàn anh Yên Kiều không phải học bá gì đâu.]
[Cười khùng, bộ bị ngốc hả mà nói Đại Học A giống mấy trường khác?]
[Đại Học A đã là top 2 rồi, có thể thi đậu vào đại học A, Tống Yên Kiều đúng là học bá thật rồi.]
[Vậy lúc trước ai chê bằng cấp Tống Yên Kiều không cao? Hửm? Sao giờ không nói gì nữa, không thích bằng cấp của Yên Kiều à?]
[Hơn nữa, mỗi ngày Tống Yên Kiều còn đi làm thêm. Tôi đã gặp cậu ấy ở tiệm trà sữa, ở cửa hàng tiện lợi trong trường, và cả trên đường. Giờ tôi mới biết hóa ra Tống Yên Kiều là trẻ mồ côi, không ngờ lại phải làm việc để kiếm tiền đóng học phí.]
Tống Yên Kiều: “...”
Vãn Vãn nhìn thấy tin nóng trên bình luận, mắt cũng hơi ướt, “Họ nói cậu làm công khắp nơi, có phải thật vậy không?”
Tống Yên Kiều khựng lại một chút, giọng nói thấp xuống vài phần, “Đúng thật là vậy, nhưng không phải như mọi người nghĩ đâu, tôi không thảm như vậy.”
Tuy nhiên, dù Tống Yên Kiều giải thích, trong mắt mọi người lại chỉ thấy một vẻ kiên cường, giống như không muốn để lộ vết thương trong lòng.
【 Tôi nói rồi, Kiều Kiều có lòng tự trọng, mọi người đừng tiếp tục bóc vết thương của cậu ấy nữa. Mọi người có nhận thấy giọng Tống Yên Kiều đã nhỏ hẳn đi không? 】
【 Kiều Kiều từ nhỏ đã là trẻ mồ côi, ở trong chương trình lại còn bị nhắm, vậy mà cậu ta không hắc hóa để trả thù mọi người, thật sự là một người tốt. 】
....
Tác giả có chuyện muốn nói
Tiêu Thần: Tôi thích nuôi em trai giùm người khác :))