Tống Yên Kiều muốn đá ai?
Muốn giúp ai chăm sóc vợ?
Úc Thanh Ngôn từ trước đến nay luôn lạnh lùng như sương trời mùa thu.
Vậy mà giờ đây, nghe được tiếng lòng của Tống Yên Kiều, gương mặt anh thoáng ửng hồng.
Sở Ngự nhìn Tống Yên Kiều, lại quay sang nhìn gương mặt đỏ bừng của Úc Thanh Ngôn, hắn chỉ cảm thấy trên trán như đang bốc khói xanh.
Aaa... Không phải chứ? Hắn chỉ ngủ một giấc thôi mà, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đây?
Vợ hắn sao tự dưng lại biến thành vợ người khác rồi?
Nô tỳ điên cuồng cắn khăn tay.JPG
Ánh mắt Úc Thanh Ngôn nhìn Tống Yên Kiều chuyển sang đối diện với ánh mắt của Sở Ngự.
Nhớ đến những lời phàn nàn trong lòng của Tống Yên Kiều vừa rồi, anh không nhịn được cười lạnh một tiếng.
Thật sự ngủ rất giỏi.
Nghe thấy tiếng lòng, tâm trạng của Sở Ngự vốn dĩ đã đủ rối bời.
Giờ lại thêm tiếng cười lạnh của Úc Thanh Ngôn, khiến "nô tỳ nhỏ trong lòng" hắn tức đến nỗi rơi nước mắt.
Sở Ngự đứng phía sau Tống Yên Kiều, từ trên cao nhìn xuống, toàn thân toát ra hơi lạnh.
Tống - pháo hôi độc ác - Yên Kiều cảm thấy sống lưng đột nhiên lạnh ngắt.
Hoàn toàn không hiểu nổi.
Rõ ràng trong phòng ấm áp, tay chân cũng không lạnh, vậy mà lưng lại thấy lạnh.
“Tôi cảm thấy hơi lạnh, tôi đi ngủ trước đây, anh cũng ngủ sớm đi nhé,” Tống Yên Kiều lên tiếng.
Úc Thanh Ngôn lịch sự mỉm cười với Tống Yên Kiều, “Ừ, Yên Kiều ngủ ngon, mơ đẹp nhé.”
Tống Yên Kiều hạnh phúc đến ngẩn ngơ: [Thanh Ngôn cười với mình kìa.]
Còn đang chìm trong hạnh phúc, Tống Yên Kiều quay người lại liền đối diện ngay với ánh mắt như muốn nhai nuốt mình của Sở Ngự.
Tống Yên Kiều: “……”
Sở Ngự tức đến mắt nổ đom đóm.Thế mà Úc Thanh Ngôn còn cười với Tống Yên Kiều, còn chúc ngủ ngon nữa chứ!
Yên Kiều?
Úc Thanh Ngôn chưa bao giờ dịu dàng đến mức gọi tên hắn một cách thân mật như vậy!
Số lần cười với hắn cũng không nhiều như vậy!
Cũng càng không bao giờ nói chúc hắn ngủ ngon!
Úc Thanh Ngôn chỉ lạnh lùng nói: Cậu nếu không chịu nổi, thì đi ngủ sớm đi.
Càng nghĩ, Sở Ngự càng cảm thấy như muốn phát điên. Tổng tài bá đạo trong tương lai tức đến đỏ cả vành mắt, cười lạnh một tiếng.
Tiếng cười lạnh của Sở Ngự khiến Tống Yên Kiều cảm giác tính mạng của mình đang ngàn cân treo sợi tóc.
“47, tôi nghĩ mình thật sự có tiềm năng làm một pháo hôi độc ác.”
47: “Kiều Kiều, tôi không bao giờ nhìn lầm cậu mà.”
Ngay giây tiếp theo, Tống Yên Kiều liền nghe thấy giọng nói như muốn bóp chết mình của Sở Ngự:
“Cậu là cái thá gì mà dám mở miệng nói chuyện với Úc Thanh Ngôn?”
[Thiên tài bên trái, kẻ điên bên phải, mình ở giữa mình chính là con ông trời.] Tống Yên Kiều khẽ nhếch khóe môi, ngoan ngoãn đáp lại trong lòng.
Sở Ngự: “……”
Sở Ngự nhắm mắt lại, không thể chịu đựng thêm Tống Yên Kiều dù chỉ một chút, điên mất thôi!
“Cậu phải hiểu rằng, cậu và chúng tôi vốn dĩ không cùng một đẳng cấp. Úc Thanh Ngôn hoàn toàn không có khả năng để mắt đến cậu. Cậu mới tí tuổi, ngu ngốc lại trẻ con, dựa vào cái gì mà nghĩ Úc Thanh Ngôn có thể thích cậu?”
[ Ý hắn đang nói mình là một đứa trẻ ngốc nghếch đúng không?]
Sở Ngự: “?”
Gì cơ?
[Vừa ngu ngốc, vừa trẻ con, còn chẳng chịu được áp lực.]
Sở Ngự: “......”
[QAQ Sao lại công kích cá nhân người ta chứ? Tên kia mau rút lại lời nói đi! Mình sắp sụp đổ rồi! Hắn phải đền bù cho mình, ít nhất phải bồi thường tiền tổn thất tinh thần!]
Tống Yên Kiều bên ngoài vẫn giữ vẻ ngoan ngoãn, thậm chí còn toát lên chút vô tội. Không ai nhìn ra bên trong cậu đang gào thét và phát điên.
Sở Ngự: Điên mất thôi!
Tại sao hắn lại phải đôi co với một kẻ điên có bề ngoài nhìn vô tội thế này chứ?
Úc Thanh Ngôn cố nén ý cười trên khóe môi. Càng nhìn thấy thế, Sở Ngự càng tức, Úc Thanh Ngôn lại còn vì tiếng lòng của Tống Yên Kiều mà cười!
Úc Thanh Ngôn lạnh lùng đối mặt với ánh mắt của Sở Ngự: “Để cậu ấy lên lầu ngủ đi.”
Vậy mà Úc Thanh Ngôn còn nói đỡ cho Tống Yên Kiều, điều này càng khiến Sở Ngự giận hơn: “Anh để ý cậu ta đến vậy sao? Cậu ta chỉ là tên trà xanh, anh còn bảo vệ? Úc Thanh Ngôn, hay là để tôi rửa tay làm thiếp cho nhà anh luôn đi!”
Tống Yên Kiều chậm rãi mở to mắt: [Hắn còn muốn làm thiếp hả? Không phải chứ, đồ ngốc, làm sao hắn có thể nghĩ mình còn có tư cách làm thiếp?]
Sở Ngự: ……
Đây là khiêu khích! Tống Yên Kiều lại còn không thèm nhận hắn làm thiếp!!!
Sở Ngự gần như không lùi bước, tiếp tục đối đầu với Úc Thanh Ngôn. Ánh mắt mang theo 3 phần chế giễu 4 phần hài hước: “Thỏa mãn chưa, Úc tổng?”
Úc Thanh Ngôn: “……”
[Được rồi, đừng tranh nữa. Hắn mà đi tranh với vợ thì không phải cũng nhường hay sao? Tuy rằng hắn đúng là ngốc nghếch, nhưng ai chẳng biết hắn là kiểu nô tỳ cuồng chiều vợ cơ chứ.]
[Ngốc thật đấy, thôi để mình chen qua (Sóc Con nỗ lực lay người ý đồ chen ngang). Hắn không phải đối thủ của Thanh Ngôn đâu.]
[Không chừng vừa nãy nhìn mình và Thanh Ngôn nói chuyện, nô tỳ nhỏ trong lòng hắn không ngừng rớt nước mắt cũng nên.]
Úc Thanh Ngôn nghi hoặc nhìn về phía Sở Ngự, ánh mắt như đang dò hỏi: Cậu thật sự đã khóc lóc sao?
Sở Ngự nhìn vẫn còn cứng cỏi trước Úc Thanh Ngôn, nhưng khí thế đột nhiên yếu hẳn đi.
Hắn tránh người qua khỏi Tống Yên Kiều, giọng nói rõ ràng không tự tin: “Cậu… Cậu mau cút lên lầu cho tôi!”
[Thấy chưa, tôi đã nói rồi mà hắn chính là nô lệ của vợ. Miệng thì cãi cứng như đá, lòng lại chết sống không chịu thừa nhận.]
Sở Ngự càng tức giận, trong lòng gào lên: Miệng tôi tuyệt đối không cứng như vậy!
Tống Yên Kiều có bản lĩnh hỏi thử Úc Thanh Ngôn đi!
[Ông trời, ông muốn giết tôi sao? Tại sao Thanh Ngôn lại có kết cục như thế này? Thanh Ngôn không đáng phải chịu một kết cục như vậy. Không thể tưởng tượng nổi. Nghĩ đến tối nay chắc chắn không ngủ yên được rồi.]
Sở Ngự: “……”
Cậu thật ra cứ nghĩ tiếp đi!
Tống Yên Kiều! Vợ của hắn rốt cuộc có kết cục gì? Đừng ngủ! Nói rõ ràng cho hắn trước đã!
Tống Yên Kiều vừa rời đi, Úc Thanh Ngôn cũng chuẩn bị lên lầu. Nhưng Sở Ngự lập tức túm lấy tay anh: “Nói chuyện một chút.”
Gân xanh trên bàn tay kia nổi rõ, lực tay rất mạnh. Nhưng Úc Thanh Ngôn không muốn để mình yếu thế trước mặt Sở Ngự.
Anh đảo mắt nhìn xuống bàn tay đang giữ mình, rồi lạnh lùng nói: “Buông ra.”
Trong lòng Úc Thanh Ngôn thầm đồng ý với Tống Yên Kiều: Loại người ngốc nghếch như Sở Ngự chỉ đáng bị đá văng đi, ngay cả làm thiếp cũng không xứng.
Hai người giằng co chưa đầy ba giây, cuối cùng Sở Ngự đành buông tay.
Gương mặt của hắn, cặp lông mày rậm và đôi mắt to kia, đang cực lực kiềm chế những cảm xúc rối ren không thể nói rõ thành lời.
---
[Kích thích chết mất! A a a a! Tu La tràng gì thế này!]
[Thật sự quá tuyệt! Tuy rằng Tống Yên Kiều giống như NPC, nhưng Úc Thanh Ngôn vừa lạnh lùng vừa nhẹ nhàng đúng là đỉnh! Tôi muốn hét lên vì hai người họ!]
[Cảm ơn Tống Yên Kiều đã cho tôi bữa khuya chất lượng như thế này trước khi đi ngủ.]
[A a a a a! Tôi đã bảo mà, Úc Thanh Ngôn và Sở Ngự chắc chắn có gì đó! Thì ra là kịch bản vợ cả đòi làm thiếp!]
[Tôi cảm thấy mọi chuyện thật bất thường. Thanh Ngôn thật quá A, Kiều Bảo đúng chuẩn O. Tình huống hắn yêu anh, anh lại yêu cậu, đây là bùng binh tình yêu đúng không?]
[Chỉ có mình tôi còn quan tâm đến tay của Tống Yên Kiều sao? Tay cậu ấy toàn phồng rộp lên rồi, nhìn mà đau lòng quá!]
【Tống Yên Kiều, tối rồi mà cậu định làm tôi buồn chết hả? Mấy lời bình luận vừa rồi của các chị em thật sự làm tôi rơi nước mắt. Khi bị tổn thương, ai cũng theo bản năng gọi "mẹ ơi", nhưng Tống Yên Kiều đâu có mẹ để gọi!】
【Trời đất ơi! Tôi thật sự khóc nức nở luôn!】
【Không lúc nào Tống Yên Kiều không nịnh nọt,còn thích chen chân vào chuyện tình cảm của người ta nữa chứ.】
【Thật sự không thể chịu nổi.】
【Trước đây tôi chẳng có cảm giác gì với Tống Yên Kiều, nhưng khoảnh khắc cậu ta mang sữa bò ấm cho Úc Thanh Ngôn thật sự làm tôi tan chảy. Bạn trai cũ của tôi mà được nửa như Tống Yên Kiều thì tôi đã chẳng chia tay rồi.】
【 Tôi đồng ý với chị gái lầu trên. Đôi khi không cần đối phương phải đẹp trai hay giàu có, chỉ cần họ đủ tinh tế để hiểu cảm xúc của mình, biết cách vỗ về an ủi, thì thật sự khiến mình thấy tốt hơn rất nhiều.】
Quay trở lại phòng mình, Tống Yên Kiều từ trong vali tìm thấy thuốc trị bỏng.
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa bất ngờ làm gián đoạn động tác của cậu. Tống Yên Kiều liếc nhìn cánh cửa, thấy một cái đầu nhỏ lông xù ló vào từ khung cửa, chính là Lận Huyên – người cùng hoàn cảnh “cô đơn” như cậu.
Ánh mắt Lận Huyên rơi xuống tay Tống Yên Kiều, giọng nói nhẹ nhàng và cẩn thận, như đang nói chuyện với một chú động vật nhỏ:
“Bị bỏng sao?”
Tống Yên Kiều đứng dựa vào khung cửa, ngoan ngoãn gật đầu.
“Có cần tôi giúp bôi thuốc không?”
Tống Yên Kiều ngẩng đầu, vẻ mặt nghi hoặc: ?
[Cái này không ổn lắm đâu, nửa đêm thế này, một nam một nữ… à không, một nam một nam ở chung phòng.]
[Con trai ở bên ngoài cũng phải chú ý an toàn. Sóc Con rung đùi đắc ý nhắc nhở.jpg]
Nhìn Tống Yên Kiều như một con sóc nhỏ rung đùi lẩm bẩm trong đầu, khóe môi Lận Huyên khẽ nhếch lên đầy ý cười.
[Thôi được rồi, may mà anh gặp một người tử tế như tôi. Nếu gặp phải người khác mà nhìn thấy cái "cánh tay trẻ con" như vậy, chỉ e đã sớm gặp nguy hiểm đến trinh tiết rồi. Có khi bị ép khô đến chết luôn]
Lận Huyên: “……”
Tống Yên Kiều chớp mắt, rồi nhỏ giọng đáp:“Được nha, cảm ơn anh nhiều.”
Ở một góc độ nào đó, Tống Yên Kiều thật sự giống như một con thú nhỏ mềm mại.
Nhìn thoáng qua thì vừa mềm mại vừa đáng yêu, lại vô cùng lanh lợi. Trước khi ai đó đến gần, trong đầu cậu đã xoay đủ trăm ngàn ý tưởng kỳ quái.
Đôi khi… Lận Huyên thật sự muốn biết Tống Yên Kiều đang xem tiểu thuyết H+ nào.
Lận Huyên mỉm cười, nụ cười như gió xuân thoáng qua, nhưng thoáng chốc lại có vẻ hơi đáng sợ.
【 A, không phải chứ, vừa rồi tôi còn chuẩn bị bắt đầu gặm, nhưng chỉ trong một giây thôi, sao Lận Huyên cười mà khiến người ta lạnh cả sống lưng vậy? 】
【 Thật là kỳ quái, cặp đôi này thật sự khiến tôi cảm thấy sống chết khó lường.】
Tiêu Thần không biết từ đâu chạy ra, Tống Yên Kiều hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Tiêu Thần, “?”
Lận Huyên cơ hồ là cắn răng mà mở miệng: “…… Cậu không phải đang ngủ sao?”
"Tôi chỉ là cảm thấy cậu với..." Nói ra thì thành vong không chừng.
Tiêu Thần bỗng nhiên phản ứng lại, ho một tiếng rồi nhanh chóng chuyển câu chuyện: “À, tôi chỉ là cảm thấy... buổi tối mà hai người đàn ông ở chung một phòng như vậy thì không tốt lắm.”