Tiêu Niệm Chức nghe thấy mình có thể tới làm ở phòng bếp thực đường, vui vẻ gật gật đầu: “Vâng, cháu nghe theo đại bá.” 

Đương nhiên là Tiêu Niệm Chức biết, nếu mà mình chào giá quá cao. Thì chỉ cần một người trong đám thư sinh kia thấy bất mãn, nói không chừng lúc sau sẽ viết văn phê bình, giúp cô “Nổi danh”. 

Cán bút của các thư sinh sẽ không buông tha cho Tiêu Niệm Chức nếu như vô ý chọc giận họ. 

Rốt cuộc chính mình bây giờ còn có một kẻ thù tiềm năng số 1. 

Nam chính nguyên tác! 

Vì vậy, bớt gây thù chuốc oán, kết thêm nhiều bạn. 

Tiểu trù nương ở Quốc Tử Giám được edit bởi Jenna, đăng miễn phí tại TYT. 

Vu cô cô tuy rằng không ăn khuya, nhưng vẫn rất vui khi thấy Tiêu Niệm Chức có thể tới thực đường phát huy năng lực của mình. 

Thậm chí bà còn thầm nghĩ, hay là sau này buông thả một chút, chỉ ăn thêm chút ít? 

Nghĩ đến đây, bà không khỏi nhìn về phía bụng nhỏ của mình…… 

Này, chỉ cần ăn một lần là nó phình lên, bà đây là có cái thể chất gì vậy chứ? 

Rõ ràng cả người bà ấy đều mảnh khảnh, nhưng sao cái bụng lại đáng giận như vậy?


Vu cô cô chỉ uống một ngụm canh xương sườn củ mài, sau đó không uống nữa. 

Bà vẫn không thích ăn thịt cho lắm, hơn nữa đã ăn no bảy tám phần rồi, xem như là có thể tự kiềm chế bản thân. 

Tất nhiên cũng không phải do bà có khả năng tự chủ tốt mà sự thật là bụng nhỏ phình lên có chút dọa người, nên bà phải dừng lại. 


Tiêu Niệm Chức đã đem lớp váng mỡ trên bề mặt canh hớt bỏ đi, giảm bớt cảm giác dầu mỡ. Củ mài và xương sườn sau khi dùng lửa nhỏ chậm rãi hầm, mùi thơm tiềm ẩn đã được kích phát ra. 

Uống một ngụm, mùi thơm vừa phải, đọng lại trong miệng. 

Vu cô cô miễn cưỡng đem ánh mắt chuyển sang mục tiêu mới là món tráng miệng sau bữa ăn. 

Màu hồng nhạt lại non mềm, Vu cô cô thấy thích vô cùng. 

Tiêu Niệm Chức còn chưa có ăn cơm xong nên bà cũng không hỏi nhiều, chỉ tự mình cảm nhận. 

Lấy cái thìa nhẹ nhàng múc rồi đưa vào miệng. 

Trước tiên là cảm nhận được mùi thơm thoang thoảng của trà. 

Có vẻ như là mùi trà hoa nhài? 

Vu cô cô còn chưa kịp suy nghĩ kỹ thì mùi thơm dịu ngọt của đào xuân, được bao bọc trong hương trà, đã bá đạo xâm chiếm từng tấc trong khoang miệng của bà. 

Tiểu trù nương ở Quốc Tử Giám được edit bởi Jenna, đăng miễn phí tại TYT. 

Bởi vì vấn đề cường độ ánh sáng nên là độ ngọt của quả đào không cao, nhưng không khiến cho mùi hương của đào bị giảm đi.. 

*Ý là cây đào đang được trồng ở chỗ khuất bóng, ít tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, ảnh hưởng tới sự phát triển và chất lượng vị của quả. 

Lúc này, cùng hòa quyện với hương thơm của trà nhài giống như là được khuếch đại lên vô số lần, nhưng cũng không ngọt đến phát ngấy. 

Nó làm cho hương thơm êm dịu được kéo dài, lúc mới đầu nếm thử hương vị có chút nhạt nhẽo nhưng dư vị đọng lại dài lâu, khiến cho người ta nhịn không được mà quyến luyến và hoài niệm. 

Vu cô cô không kìm được, lại thêm một ngụm nữa. 

Lần này bà ăn tới thịt đào mềm mịn. 

Sau khi ăn vào, cảm nhận được vị ngọt của đường phèn và mùi vị thơm ngon bên trong, thịt quả mềm như mây. Một miếng xuống bụng, vẫn còn mùi thơm thoang thoảng lưu lại trong miệng, chứng minh cho việc nó đã từng ở đây. 

Vu cô cô cảm thấy mình đang nếm được hương vị của đầu mùa hè. 

Thịt quả mềm mại được bao bọc bởi lớp cùi tươi mát ngọt ngào bên ngoài, giống như một làn gió nhẹ cuối xuân hay tia nắng ấm áp của chiều hè, ấm áp lại mềm mại. 

*Phần thịt quả bên trong mềm hơn so với bên ngoài (chỗ sát vỏ, sau khi gọt vỏ đi) 

Định lượng một chén cũng không nhiều, khi Vu cô cô nhận ra thì chỉ còn lại một chút, đã gần tới đáy. 

Nhưng mà bà không nỡ bỏ. Lấy cái thìa nỗ lực múc, tuy rằng không múc được hết sạch nhưng tâm tình lại thấy thỏa mãn. 

Tiểu trù nương ở Quốc Tử Giám được edit bởi Jenna, đăng miễn phí tại TYT. 

Thấy Vu cô cô uống đến say mê, Tiêu tư nghiệp cũng theo đó mà uống một chén. 

Ừm, ông ấy không thích đồ ngọt. Nhưng lúc này thậm chí còn muốn lấy thêm một chén nữa. 

Nhưng mà, không có mặt mũi. 

Ông vẫn chưa quên, thân phận hiện giờ của mình là khách. 

Ăn cơm xong, Tiêu tư nghiệp nói vài câu đơn giản về chuyện nhà, quan tâm Tiêu Niệm Chức một chút, sau đó đứng dậy trở về thư viện. 

Sau khi tiễn Tiêu tư nghiệp đi, Vu cô cô gọi Tiêu Niệm Chức lại gần, mở tư khố. 

*Tư khố: kho đồ riêng. 

Vốn dĩ cô cô chỉ định lấy hai hộp hương cao cho tiểu cô nương, nhưng nhìn cái này cũng tốt, cái kia cũng không tồi. 

Cho dù là vì nhân sâm cứu mạng năm đó, hay là vì cảm thấy quý mến Tiêu Niệm Chức. Vu cô cô lấy ra mấy thứ này là cam tâm tình nguyện. 

Vu cô cô thu dọn một đống đồ vật đi ra khiến cho Tiêu Niệm Chức bị hoảng sợ. 

Không nói tới những thứ khác, riêng vải dệt là có tới sáu tấm, màu sắc tươi sáng. 

Tính theo hiện giờ thì một tấm vải có thể làm được hai bộ quần áo.  Này có tận 6 tấm vải tức là 12 bộ quần áo. 

Đây là một khoản tiền rất lớn a~! 

Vu cô cô đem đồ vật lấy ra, để lên trên bàn, tươi cười nói với Tiêu Niệm Chức: “Tới đây, Tưởng Tưởng, những thứ này là cho con.” 

Nói xong lại xoay người đi tìm một cái tay nải trong ngăn tủ. Sau khi trở lại thì trải lên bàn, đem đồ vật đặt vào bên trong rồi buộc lại. 

Tiêu Niệm Chức đầu tiên là sửng sốt, sau khi phản ứng lại, vội vàng xua tay: “Cô cô, làm như này không được, không được đâu, con không thể nhận được!” 

Vu cô cô đối xử với cô rất tốt, Tiêu Niệm Chức không muốn mắc nợ quá nhiều ân tình. 

Vu cô cô cười nắm lấy tay nàng: “Đứa nhỏ ngốc, đồ cô cô cho thì cứ nhận lấy. Đại bá của con đưa cho cũng phải nhận. Kinh thành là một nơi tốt, nhưng mà phồn hoa dễ làm mờ mắt người. Chúng ta có nhiều đồ vật, của cải vững chắc thì mới không bị người ta dùng một tấm vải, hai món trang sức dụ dỗ, lừa gạt đi.” 

Tiểu trù nương ở Quốc Tử Giám được edit bởi Jenna, đăng miễn phí tại TYT. 

Không muốn tiểu cô nương có gánh nặng tâm lý, Vu cô cô suy ngẫm rồi ngắn gọn nhắc lại chuyện quá khứ: “Năm đó ta bị thương nặng, cần phải có nhân sâm để giữ mạng. Cũng nhờ có đại bá của con mang cho một cây nhân sâm đã giúp ta giữ được mạng. Ân tình này ta vẫn luôn nhớ kỹ. Mà cây nhân sâm kia là do phụ thân của con từ quê nhà gửi đến, vốn dĩ là để cho đại bá của con dùng bồi bổ thân thể. Cân nhắc cẩn thận, cũng coi như là ta nợ phụ thân của con. Hiện giờ đối tốt với con gái của hắn cũng là điều nên làm.” 

Nói tới đây, Vu cô cô dịu dàng sờ đầu Tiêu Niệm Chức, nói tiếp: “Hơn nữa, hiện giờ ta là sư phụ của con, đối tốt với con là điều đương nhiên, mau nhận đi.” 

Vu cô cô bình tĩnh nói về chuyện năm đó, nhưng chỉ từ vài lời nói ngắn ngủn mà Tiêu Niệm Chức đã cảm nhận được sự nguy hiểm trong đó. 

Chẳng qua, Vu cô cô không muốn nói nhiều thì cô cũng sẽ không hỏi gì cả. 

Vu cô cô cho rất nhiều thứ, một cái tay nải không đựng được hết, bà định đi tìm thêm một cái nữa. 

Sau khi đóng gói đồ xong, tạm thời để đồ đạc ở chỗ Vu cô cô bên này, chờ ngày mai quay về học viện, sẽ mang về. 

Thu dọn đồ đạc xong, cũng tới lúc Vu cô cô đi ngủ trưa. 

Tiêu Niệm Chức bận việc cả buổi trưa cũng có chút mệt, đêm qua lại không ngủ ngon, nên cũng đi ngủ trưa. 

Tiểu trù nương ở Quốc Tử Giám được edit bởi Jenna, đăng miễn phí tại TYT.


Tiêu Niệm Chức không biết là mình đã ngủ bao lâu, chợt nghe thấy một tiếng động lớn, cô giật mình hoảng sợ, lập tức ngồi bật dậy. 

Tỳ nữ ở bên ngoài có lẽ là đang bận, không nghe thấy động tĩnh bên trong phòng, Tiêu Niệm Chức tự mình sửa sang đầu tóc và quần áo, liền đi ra ngoài. 

Đi vào phòng chính ở bên này, Tiêu Niệm Chức từ xa đã nhìn thấy tỳ nữ đang đứng ở chỗ đồng ruộng phía trước, hình như là đang nói chuyện với ai đó. 

Thôn trang của Vu cô cô không có tường rào bên ngoài, phía trước phía sau có mấy căn nhà rải rác khắp thôn trang. Phía trước chỗ này là cánh đồng ruộng. Cho nên có chuyện gì xảy ra, chỉ cần nhìn là biết ngay. 

Khi Tiêu Niệm Chức vừa tới đây, thì Vu cô cô cũng từ trong phòng đi ra. Hai người còn chưa kịp nói câu nào, thì đã nghe thấy một tiếng động lớn từ phía bên phải sân truyền đến. 

Khoảng cách giữa hai bên không gần, nhưng không tránh được nghe thấy giọng nói vang vọng của đối phương! 

Tiêu Niệm Chức lại giật mình, Vu cô cô bất đắc dĩ thở dài: “Chắc là người của Khang Vương phủ, hoặc vị hoàng tử nào đó trong cung.” 

Ngày hôm qua lúc vừa tới, Tiêu Niệm Chức có nghe Vu cô cô nói qua, thôn trang phía bên trái là của Ngụy Vương phủ, bên phải là của Khang Vương phủ. 

Nhưng đây chỉ là hai thôn trang nhỏ của hai Vương phủ, hằng ngày cũng không thấy có ai tới đây. 

Bây giờ lại rất náo nhiệt, nghe thấy có tiếng động ở cả hai bên. Này là đều có người tới? 

Khoảnh cách giữa mình và những nhân vật ở trung tâm quyền lực này, là quá xa. Tiêu Niệm Chức nghe ngóng một chút, sau đó cũng không chú ý nhiều. 

Đang chuẩn bị nhìn đi nơi khác, định hỏi xem Vu cô cô tối nay muốn ăn cái gì. Thì nhìn thấy một bóng người màu đỏ lao ra khỏi cánh đồng bên phải, người kia chạy rất nhanh, phía sau còn có một bóng người màu xanh lơ đang đuổi theo. 

Hai bóng người giống như gió đang lao về phía trước, đích đến là…… 

Chỗ này của bọn cô?
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play