Việc Gia Nặc trở về là một chuyện đáng để bầy sói ăn mừng. Tối đó, Tề Sở ăn một bữa no nê, dù thực tế mỗi lần đều bị cho ăn đến căng bụng. Hoắc Bắc luôn cảm thấy nếu đã thích ai thì nên cho đối phương ăn những gì tốt nhất, nhiều nhất.
Dưới sự chăm bẵm của Hoắc Bắc, Tề Sở thành công tròn thêm một vòng. Lông của cậu vốn đã xù hơn các con sói khác, giờ đây trông lại càng bông mềm hơn nữa.
Hoắc Bắc tiến đến ngửi ngửi Tề Sở. Trên người cậu có mùi của hắn, mà trên người hắn cũng có mùi của cậu, bất cứ ai ngửi cũng nhận ra hai bên đã đánh dấu lẫn nhau.
"Gia Nặc, ngươi từng nói về con người đó, ngươi bảo trên người hắn có mùi của đồng loại, có khả năng nào giống như ông già kia, là một người cứu giúp sói không?" Hách La cũng đã ăn no, nằm dưới đất liếm móng vuốt, quay sang hỏi Gia Nặc: "Có khả năng đó không?"
"Ta nghĩ... không có khả năng lắm." Gia Nặc thành thật trả lời: "Mùi của hắn khác với mùi của ông già, mang theo cảm giác tanh mùi máu."
"Hoặc có lẽ là... trong lúc cứu sói, hắn bị dính máu? Hay là hắn tự mình bị thương?" Tác Á cũng tò mò hỏi.
Gia Nặc không biết diễn tả thế nào, chỉ có thể lắc đầu. "Không phải, nhưng ta cũng không thể nói rõ có gì không ổn."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play