Tiếng tru của Iman vang vọng rất xa, nhưng đối với bọn Hoắc Bắc đang ở sâu trong rừng, khoảng cách này vẫn quá xa để có thể nghe thấy. Ngay cả với thính giác cực kỳ nhạy bén của Hoắc Bắc, nó cũng chỉ khẽ ngẩng đầu, bối rối nhìn về hướng phát ra âm thanh, đôi tai giật nhẹ, nhưng không nghe thấy gì cả.
Tiếng sói tru vừa rồi dường như chỉ là ảo giác.
"Sao thế?" Tề Sở ngẩng đầu nhìn Hoắc Bắc.
"Không có gì." Hoắc Bắc liếc nhìn mẩu thịt hươu bên cạnh chân mình. Đây là phần đã được lọc xương. Gần đây Tề Sở rất thích gặm xương, từ sau lần cậu mê mẩn chơi với khúc xương lớn, giờ đã tích trữ được cả đống đủ kích cỡ. Trong khi Tề Sở vui vẻ gặm chơi đùa với những khúc xương, Hoắc Bắc chỉ lặng lẽ ăn phần thịt lọc ra.
Tề Sở liền nhích lại gần, nhẹ nhàng cọ vào người Hoắc Bắc. Cậu theo thói quen nằm ngửa bụng mềm mại của mình ra trước mặt Hoắc Bắc, chỉ có điều lần này một chân vẫn còn ôm khư khư một khúc xương. Hoắc Bắc ngạc nhiên hỏi: "Xương chơi vui vậy à?"
"Vui chứ!" Nghe thấy Hoắc Bắc hỏi vậy, Tề Sở lập tức hào hứng. Cậu bật dậy, ngậm một khúc xương rồi bắt đầu chơi trước mặt Hoắc Bắc, nào là mài răng, mài móng, hay vừa ngậm vừa chạy. Thậm chí xương chân của những con vật lớn như nai sừng tấm còn có thể làm cầu bập bênh đơn giản nữa.
Mặc dù là xương đùi của một con nai sừng tấm, nhưng khi đặt một hòn đá bên dưới là có thể làm thành một cái bập bênh, trò chơi này không chỉ rất đơn giản mà so với thân hình của loài sói, kích thước của bập bênh này thực sự nhỏ hơn một chút. Đến mức khi gọi Gia Lặc lại cùng chơi để biểu diễn cho Hoắc Bắc xem cách chơi bập bênh, khúc xương đã không chịu nổi sức nặng của hai con sói mà phát ra tiếng nứt răng rắc nhỏ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play