“Người tối hôm qua đụng cậu là anh ta? Có duyên thật.”
Sau khi thi đấu xong, hai người ra khỏi sân vận động, nghe Khê Bạch kể lại chuyện vừa xảy ra, Trang Toán giơ ngón tay cái lên.
“Đi vệ sinh còn đụng trúng duyên, được lắm đó Khê Bảo!”
“Không phải.” Khê Bạch biện hộ cho bản thân, “Chỉ là tìm bạn cùng phòng mà thôi.”
Hơn nữa cũng quên hỏi thông tin liên lạc, tên cũng quên hỏi chứ đừng nói đến bát tự, cậu phải tẩy trắng cho mình đã.
“Cậu còn nhớ đặc điểm linh tinh gì không?” Trang Toán hỏi.
Khê Bạch bắt đầu bẻ đầu ngón tay.
“Đẹp trai, cũng có cơ bắp, trông rất thích sạch sẽ, đôi mắt rất sáng rất đẹp, hơn nữa còn rất lịch sự, lúc nói chuyện sẽ nhìn cậu, giọng cũng dễ nghe…”
Bị Trang Toán nhìn chằm chằm, giọng Khê Bạch càng ngày càng nhỏ, thẳng cho đến cuối mới chậm rì bổ sung một câu.
“…Đồng phục của cậu ấy có in số 18.”
“Được, tớ sẽ hỏi giúp cậu một chút.” Trang Toán đầy sâu xa liếc nhìn Khê Bạch, vỗ vỗ vai cậu.
Khê Bạch: “Ừm.”
Còn một câu cậu chưa nói.
Tóc trông rất mềm, cũng rất dày.
Thoạt nhìn giống một con chó lớn ngoan ngoãn.
Khê Bạch đang nghĩ có nên để Trang Toán tính một quẻ hay mời thần đến hỏi một chút thì liền thấy Trang Toán đưa tay ra cản một sinh viên khoa Thể Dục đi ngang qua lại.
“Bạn học ơi, hỏi chút chuyện, số 18 khoa cậu là ai vậy?”
Khê Bạch:……
Chỉ một lát sau, Trang Toán đã cầm điện thoại lại, biểu cảm trên mặt vô cùng hài lòng đắc ý.
“Lấy được rồi.”
[Con của thần toán: Cố Thỉ, năm ba, sinh viên mới chuyển trường, số WeChat là GC****]
Trang Toán chòm qua để thì thầm với Khê Bạch đang đọc tin nhắn trên điện thoại.
“Nghe nói bạn học Cố này vừa đến đã đoạt vị trí của giáo thảo của khoa Thể Dục, hiện tại dường như đang vững bước tiến tới danh hiệu giáo thảo của toàn trường.”
“Cạnh tranh kịch liệt ghê ha Khê Bảo.”
Khê Bạch mím môi, nhấn mạnh một lần nữa: “Tớ chỉ tìm bạn cùng phòng thôi.”
Nhưng giọng điệu chả có bao nhiêu tự tin.
“Ừm ừm.” Trang Toán lại chớp chớp mắt, cười hì hì, “Cậu mau thêm cậu ấy đi, chậm chân bị người khác giành bạn cùng phòng thì sao.”
Khê Bạch lên tiếng, nhưng khi đầu ngón tay cậu ngừng trên cái chữ màu xanh trên tài khoản WeChat, cậu cứ do dự mãi không nhấn.
“Sao?” Trang Toán nhìn ra sự do dự của Khê Bạch.
Khi bình tĩnh, Khê Bạch lấy lại tốc độ suy nghĩ như thường ngày, cậu lại nhớ đến chuyện quỷ đánh tường đêm qua.
Cố Thi nói người đụng cậu hôm qua là hắn, nhưng bản thân Khê Bạch thật sự đã gặp quỷ đánh tường, lại còn nghe được tiếng bước chân rất quỷ dị.
Chuyện này giải thích như thế nào?
Khê Bạch nói ra nguyên nhân bản thân do dự, dùng ánh mắt đáng thương nhìn Trang Toán.
Có ý tưởng gì không?
Trang Toán lại như bộ dáng lý lẽ thường ngày.
“Không phải cậu tiếp xúc với quỷ thắt cổ à, lửa âm dương của cậu chắc chắn đã yếu đi trong thời gian ngắn, đoán chừng do xung quanh có quỷ khác hay trận pháp gì đó nên cậu mới gặp quỷ đánh tường.”
Cậu ta vỗ tay một cái, như vừa tìm được vấn đề mấu chốt.
“Hơn nữa lúc Cố Thỉ đụng cậu không phải cậu liền về phố ăn vặt sao, không phải chứng tỏ anh ta có đủ dương khí, giúp cậu thoát khỏi quỷ đánh tường sao!”
Nếu nghĩ như vậy.
“Hai người là một cặp trời định đó!” Trang Toán nói.
Còn có… ý này hả?
Khê Bạch chớp chớp mắt, mím môi.
Trang Toán nói, hình như hơi có lý.
“Tớ nên nghĩ lại làm sao để nói với anh ấy đã.” Khê Bạch nói.
※
[Con của thần toán: Khê Bảo, ngày mai sinh nhật cậu, tụi mình đi ăn cái quán thịt bò tự nướng mà cậu thích nhất đi!]
Trang Toán nhắc đến, Khê Bạch mới nhớ sắp đến sinh nhật 20 tuổi của mình rồi.
Hai ngày này bận rộn chuyện tìm bạn cùng phòng, tự nhiên quên mất.
Cậu nhắn tin đồng ý với Trang Toán, sau khi tắt đèn, Khê Bạch nằm trên giường.
Ở vị trí của cậu, vừa xoay đầu liền có thể nhìn thấy một chiếc giường khác chưa được sử dụng ở trong phòng.
Cậu nhờ vào ánh sáng nhạt màu nhìn chằm chằm ván giường không biết làm bằng gỗ gì một hồi lâu. Khi nhắm mắt lại, khóe mắt nhìn thấy cổ áo ngủ của mình.
Khê Bạch hít mũi theo bản năng, nghe thấy mùi nước giặt.
Mùi gỗ Tùng trong như mùi nhan trên người Cố Thỉ có khi nào cũng là mùi nước giặt không?
Khê Bạch xoa xoa mặt mình.
Từ lúc chiều khi xem xong trận bóng đến bây giờ, cậu cũng chưa nghĩ ra nên thêm WeChat Cố Thỉ khi nào, nói với hắn chuyện ở chung.
Rõ ràng là một việc rất đơn giản, thêm bạn rồi nhắn tin, đồng ý thì dọn vào, không đồng ý thì tìm người khác.
Tuy rằng hôm nay Trang Toán nói có sách mách có chứng liệt kê rất nhiều bằng chứng để cậu “xuống tay”, nhưng không biết tại sao Khê Bạch cứ cảm thấy lạ lạ chỗ nào, rất lâu cũng không đi bước đầu tiên.
Ký túc xá hôm nay u ám khác thường, Khê Bạch ngáp một cái.
Bị nước mắt sinh lý làm mờ tầm mắt, dường như Khê Bạch thấy đèn dây tóc trên trần nhà chớp tắt, như là hơi không quá ổn.
Nhưng không đợi cậu phân biệt rõ ràng, cơn buồn ngủ đã làm cậu nhắm mắt lại.
Ý thức rơi vào một mảnh hỗn độn, Khê Bạch hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Chẳng biết qua bao lâu.
Một cơn gió lạnh thấu xương len qua sợi tóc, làm Khê Bạch lộ ra cái trán trơn bóng.
Chăn đâu rồi…
Cậu sờ soạng mãi không thấy đâu, nhẹ nhíu mày.
Lúc Khê Bạch mở mắt ra mới phát hiện bản thân không nằm ở trên giường.
Xung quanh đen nhánh, nhìn đi nhìn lại cũng chỉ thấy bóng tối vô hạn.
Khê Bạch cúi đầu, “mặt đất” dưới chân có cảm giác không chân thật, chân cậu mềm nhũn.
Cậu đang đứng trên một đám sương đen!
Không chỉ dưới chân mà bốn phía đều là màu đen, đều là loại sương đen đó.
Khê Bạch duỗi tay kiểm tra, sau đó lại thử đi vài bước để thăm dò.
Tuy rằng đám sương nhìn rất hư ảo, nhưng thân thể cậu cũng không rơi xuống như những gì đã nghĩ, chỉ là dù cậu có đi về hướng nào, xung quanh vẫn là một màu đen thẳm không thấy điểm cuối.
Ngược lại bản thân cậu lại trở thành nguồn sáng duy nhất trong không gian này.
Lạch cạch, lạch cạch……
Trong nháy mắt Khê Bạch đã phân biệt được đây là tiếng bước chân vang lên.
Không phải cậu cảm thấy quen thuộc, mà do bước đầu còn nghe rất xa, nhưng bước thứ hai đã đi được thêm một mét vuông, cậu nghe một lần sẽ không quên.
Ngoại trừ bị khơi gợi ký ức thì cậu còn sợ hãi.
Lúc quay đầu lại, một thân ảnh cao lớn đã xuất hiện ngay sau cậu. Thân ảnh kia bị che phủ bởi tầng tầng lớp lớp sương đen, không thấy rõ mặt, nhưng dáng người vô cùng cao lớn. Bản thân Khê Bạch lại tương đối nhỏ gầy, cậu phải ngẩng cầu mới thấy được đầu của người no, cảm giác quỷ dị áp bách ban đầu lại tăng thêm một chút.
“Anh, anh đến tột cùng là ai?”
Khê Bạch cố gắng để bản thân mình trông khí thế một chút, đáng tiếc lại không như mong muốn.
Lại là quỷ đánh tường, lại là giấc mộng trong đêm—— Khê Bạch thậm chí không biết đây có phải một giấc mơ hay không.
Cậu sắp sợ chết rồi.
Vừa dứt lời, cậu nghe được tiếng nói phát ra từ trong đám sương đen xung quanh.
“Ta là… Quỷ Vương của địa phủ Phong Đô.”
Quỷ, Quỷ Vương?!
Không chỉ có quỷ, cũng không phải quỷ bình thường, mà là Quỷ Vương?
Khê Bạch cảm thấy trước mắt như muốn tối sầm.
Không biết làm sao, cậu còn nghe được chút vui vẻ trong giọng nói của Quỷ Vương.
Trời ạ, cậu còn nghe thấy tiếng cười lẫn lộn trong đám tạp âm xung quanh nữa.
Không phải cười lạnh, cũng không phải tiếng cười châm chọc.
Rất nhẹ, là loại xuất phát từ tận đáy lòng, kiềm chế không được mà khẽ cười ấy.
Khê Bạch thầm cảm thấy bất lực, vừa cạn lời vừa sợ hãi.
Không phải, anh đang vui vẻ cái gì đấy!