Tình thế có thể nói là vô cùng căng thẳng, nhưng lại có một cảm giác vi diệu đến quỷ dị.
Khê Bạch không biết tại sao Quỷ Vương đột nhiên xuất hiện. Cậu chỉ là một người phàm, dù có năng lực đọc tiếng lòng đi nữa thì cũng không đến mức làm Quỷ Vương phải đích thân xuất hiện đi.
Chẳng lẽ chuyện cậu giúp quỷ bị lan truyền dưới địa phủ, trong lúc lơ đãng khiến cho người bên dưới chú ý?
Nghe Trang Toán nói rằng dưới địa phủ cũng có không ít vụ án xử sai, chẳng lẽ chính vì lý do đó mà muốn bắt cậu xuống dưới điều tra phân xử?
Có biên chế thì đúng là tốt thật đấy, nhưng bây giờ Khê Bạch vẫn chưa muốn chết đâu!
Khi Khê Bạch đang vắt óc suy nghĩ, cố tìm ra lý do vì sao Quỷ Vương lại đến, đồng thời nghĩ xem nên ứng phó thế nào.
Thì một cuốn sách cũ kỹ đột nhiên xuất hiện từ trong làn sương đen, trông nó có phần giống như đạo cụ trong phim điện ảnh.
Trang sách tự lật, Khê Bạch chăm chú nhìn kỹ, phát hiện chất giấy giống loại thường dùng khi luyện thư pháp — giấy Tuyên Thành. Nội dung bên trong cũng được viết bằng loại văn tự phồn thể cổ xưa, rất khó đọc.
Trên bìa sách có ba chữ cổ phức tạp, Khê Bạch phải căng mắt ra mới nhận được từng chữ một.
Hình như là…… Sổ Sinh Tử?
“Theo Sổ Sinh Tử sở ghi lại……”
Giọng nói của Quỷ Vương lại vang lên một lần nữa, nghe như một loại chú ngữ kỳ lạ được truyền từ khắp bốn phương.
“Dương thọ của ngươi đã hết, theo ta xuống địa phủ đi.”
Phản ứng đầu tiên của Khê Bạch là sững sốt.
Trang Toán đã sớm cảnh báo trước với cậu rồi, bát tự của cậu cực âm, tuổi thọ vốn không dài, vì vậy cần phải tích đức, làm việc thiện để dùng công đức đổi lấy thêm dương thọ.
Thế nhưng cậu chưa từng nghĩ rằng, dù bản thân đã làm biết bao việc tốt suốt mấy năm nay, cuối cùng vẫn chỉ sống được đến hai mươi tuổi?
“Trên Sổ Sinh Tử thật sự ghi là tôi chỉ sống được 20 năm thôi sao?”
Nội tâm đầy sợ hãi và bất bình khiến Khê Bạch không thể nhịn được mà mở miệng hỏi một câu.
Nếu cậu không giúp nhiều quỷ như vậy, có phải đã sớm rời khỏi thế gian này rồi không?
Bóng đen bên trong dao động tạo nên một sự trầm mặc quỷ dị.
Khê Bạch chỉ là một người phàm có chút đặc biệt, cậu không biết Sổ Sinh Tử rốt cuộc ghi chép cái gì, nhưng thực tế, câu nói “Sống chết có số” quả thật không sai. Tuy nhiên, tuổi thọ thực sự của mỗi người không phải là thứ đã được trời định từ trước, mà vẫn có thể thay đổi.
Sổ Sinh Tử ghi lại tuổi thọ của mỗi người, chia thành hai phần: “Tuổi thọ trời định” và “Tuổi thọ công đức”. Người ta nói “Sống chết có số” chính là chỉ cái gọi là “Tuổi thọ trời định”, còn phần “Tuổi thọ công đức” được quyết định bởi những việc thiện, công đức mà người đó tích góp trong suốt cuộc đời.
Vì vậy, bây giờ cậu không phải là không thể thay đổi số phận, không thể không chết.
Nhưng nói rằng cậu đã hết dương thọ, đó là sự thật.
Có lẽ vì Khê Bạch đang nghi ngờ vào sự trùng hợp sắc bén, nên cậu cảm thấy tiếng nói chuyện của Quỷ Vương ở bốn phía tạm dừng một chút.
Trong không gian tĩnh lặng ngoài ý muốn, Khê Bạch nghe được một vài âm thanh khác.
Đầu tiên chỉ là một đoạn tạp âm, nhưng rồi dần dần trở nên rõ ràng hơn.
Cậu theo bản năng nghiêng tai lắng nghe, và khi nhận ra nội dung của âm thanh đó, cậu bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn Quỷ Vương, ánh mắt tràn ngập sự chất vấn.
“Anh vừa mới nói, lo là tôi nhìn thấu cái gì?”
Quỷ Vương:……
Sương đen bốn phía bỗng dưng xao động, theo đó là một trận gió mạnh cuốn theo tiếng vang rì rào như thể có mây mù đang dâng lên.
Khê Bạch lại nghe thấy giọng nói của Quỷ Vương: “WTF, cậu ấy có thể nghe được nội tâm của mình? Lỡ cậu ấy biết mình lừa cậu ấy đi trước ngày chết thì sao?”
Cảm giác kinh ngạc và sự bực bội vì bị lừa khiến Khê Bạch hoang mang. Cậu sợ hãi đến mức quên mất hết mọi thứ, chỉ trực tiếp mở miệng chọc tức: “Anh gạt tôi!”
Quỷ Vương:!!
Cảm xúc giận dữ, sợ hãi, và kinh ngạc đan xen khiến Khê Bạch cảm thấy khó chịu. Tai cậu giật giật, cậu nhạy bén nắm giữ được cái gì đó. Lúc này, giọng nói của cậu mang theo sự kinh ngạc rõ rệt.
“Anh, anh còn thích tôi?!”
Gió mạnh cuốn theo mây đen từ dưới mặt đất, nhìn như không gian hắc ám vô biên dần dần bị nứt vỡ thành những vết nứt như hoa văn.
Cảnh trong mơ hoàn toàn tan vỡ, nhưng trước mắt Khê Bạch, khi mây đen còn sót lại theo Quỷ Vương bị cuốn đi bởi cơn gió mạnh, cậu nhìn thấy một phần tai lộ ra.
Tuy rằng chỉ vô tình nhìn thấy, nhưng màu đỏ ửng trên tai vẫn đọng lại trong đầu Khê Bạch.
Trong phòng ngủ, Khê Bạch đột nhiên ngồi bật dậy.
Cậu thở hổn hển từng nhịp, cúi đầu nhìn thoáng qua bàn tay mình, rồi theo bản năng đưa tay lên sờ trán.
Nhiệt độ cơ thể, còn.
Lại sờ mạch đập.
Vô cùng rõ ràng.
Cuối cùng, Khê Bạch nhéo mình một cái, đau đến nhe răng trợn mắt, mới hoàn toàn thả lỏng nằm xuống.
May quá, cậu còn sống.
Ngón tay đụng trúng đồ, Khê Bạch sờ soạng một chút, lấy điện thoại ra.
Cậu nhớ đến gì đó rồi lại ngồi dậy.
Cậu mở cửa sổ nói chuyện với Trang Toán, ngón tay Khê Bạch nhanh chóng hoạt động.
Khi tìm được tài khoản WeChat màu lam trong lịch sử tin nhắn, Khê Bạch liền mạch lưu loát ấn vào, tìm nút thêm bạn rồi gửi lời mời.
Khê Bạch không do dự chút nào, vì mạng sống được an toàn, cũng vì trong cuộc sống của cậu không thể xuất hiện thêm bất kỳ tên Quỷ Vương kỳ lạ nào, hay quỷ đánh tường gì đó.
Cậu nhất định phải nhanh chóng tìm bạn cùng phòng.
Kết quả vừa gửi lời mời, Khê Bạch liền thấy WeChat của mình có điểm đỏ nhỏ.
[Cố: Bạn bè đã chấp nhận lời mời kết bạn, hãy gửi lời chào.]
Khê Bạch liếc nhìn thời gian trên màn hình điện thoại.
4 giờ 44 phút tối.
?
Cái người tên Cố Thỉ không ngủ được sao?
※
Do có cảm giác đối phương có thể có một lý do đặc biệt gì đó giống như mình, cùng với việc không muốn vì có vẻ không lịch sự mà nửa đêm làm phiền người ta, mãi đến khoảng 10 giờ sáng hôm sau Khê Bạch mới gửi tin nhắn đầu tiên cho Cố Thỉ.
Lại không biết người nào đó bên kia màn hình đã mở mắt cho đến tận trời sáng.
Từ rất nhiều nhãn dán, một con chó lớn lông xù đang mỉm cười xuất hiện, một bên động đậy tai, một bên nhếch miệng cười đến mức mắt cong lên, trông rất đáng yêu.
Khê Bạch quyết định sẽ dùng cái này làm lời mở đầu.
[White: [Chó lớn mỉm cười] Chào buổi sáng]
Khóe môi căng thẳng suốt gần sáu tiếng đồng hồ, đến khoảnh khắc này, mọi thứ cuối cùng cũng buông lỏng trong một giây.
Cố Thỉ nhìn nhãn dán trên màn hình, trong lòng tự hỏi: Khê Bạch thích động vật nhỏ sao?
[Cố: Chào buổi sáng]
[White: Hôm nay có thời gian không? Muốn mời anh ăn một bữa.]
Quỷ sống nhờ âm khí thay cho thức ăn, không giống như con người phải duy trì sự sống bằng thức ăn, Quỷ Vương càng phải như vậy.
[Cố: Chiều nay tôi có hai tiết, tối thì sao?]
[White: Được]
Khi gần đến giờ học, bậc thang hội trường bắt đầu đông người hơn, Từ Kiêu ôm bóng rổ đi ngang qua.
“Anh Thỉ, sao vui vẻ vậy, cười cái gì thế?”
Cố Thỉ vừa mới trả lời tin nhắn của Khê Bạch, định nhắn lại mới bỏ điện thoại xuống, nghe thấy Từ Kiêu nói, hắn theo bản năng dùng ngón tay ấn nhẹ vào hai má mình.
Mình đang cười sao?
“Trưa ăn cơm với tôi không?” Từ Kiêu thuận miệng hỏi, “Cùng mấy anh em trong đội.”
Cố Thỉ là học sinh chuyển trường, mới vào lớp nên chắc chắn có chút không quen.
Đều là thành viên đội bóng rổ của trường, tuy rằng Cố Thỉ nhìn vô cùng lạnh lùng, thường ở một mình, nhưng Từ Kiêu rất thích kỹ thuật chơi bóng của Cố Thỉ, vì thế chủ động mời.
“Lần sau đi.” Cố Thỉ thêm [chó lớn lăn lộn] Khê Bạch gửi vào danh sách nhãn dán, gửi lại một [chó lớn mỉm cười], sau đó cất điện thoại đi, nói, “Trưa nay không ăn, tôi muốn giữ bụng.”
Từ Kiêu “A” một tiếng, hơi hạ mắt, rồi lại nhìn về phía Cố Thỉ, lại nhanh chóng quay đi.
“Tôi lại đang cười sao?” Cố Thỉ cảm nhận được ánh mắt của Từ Kiêu mang theo ý khác.
Từ Kiêu gật đầu.
Cố Thỉ lại đè đè hai má, sao mình lại thành người thích cười rồi?
Thân thể con người, đúng là có chút kỳ quái.