“Vừa vặn mấy ngày nay có một đợt tái đấu, cậu tới đúng lúc lắm đó Khê Bảo.”
Chiều ngày hôm sau, Trang Toán lôi kéo Khê Bạch vẫn còn do dự đến sân vận động, còn chưa đến gần sân vận động, đã thấy không ít người xếp hàng đứng trước cửa vào sân.
Lúc vào trong sân vận động, khán đài đã bị chiếm mất phân nửa.
“Đông thật.” Khê Bạch cảm thán một câu theo bản năng.
“Chắc chắn rồi, trận hôm nay là giữa khoa Thể Dục và khoa Kiến Trúc, dáng người của ai cũng cao thon, nhìn đã con mắt.” Trang Toán kéo Khê Bạch về phía khán đài, “Nhanh lên Khê Bảo, bằng không sẽ không lấy được chỗ tốt đâu.”
Khê Bạch bị Trang Toán kéo lên ngồi hàng đầu trên khán đài, không ít người nhìn về phía này, còn có người nhỏ giọng thảo luận.
“A, là Khê Bạch kìa.”
“Giáo hoa* còn đi xem trận bóng, nhưng tớ chưa từng thấy cậu ấy chơi bóng bao giờ cả.”
*Giáo hoa: Nam sinh đẹp nhất trường.
“Khụ, hẳn là đến nhìn trai đẹp như tụi mình…”
Mà Khê Bạch trong cuộc đối thoại hoàn toàn vô cảm trước những ánh nhìn đó, cậu hạ giọng: “Tới trận bóng tìm bạn cùng phòng, thật sự có thể tìm được hả?”
“Vậy không phải cậu không có bạn trai sao!” Trang Toán chớp chớp mắt nhìn cậu.
“Nam, bạn trai…” Mắt Khê Bạch mở to một chút, quay đầu nhìn xung quanh.
Xác định không có ai nghe họ nói chuyện, Khê Bạch nhẹ nhàng nói: “Nè, tìm bạn trai ở trận bóng, được hả?”
Nghe còn không đáng tin bằng việc tới đây tìm bạn cùng phòng nữa.
Trang Toán làm một vẻ mặt hiển nhiên.
Dù sao cũng phải tìm bạn cùng phòng, bạn trai cũng tìm nốt, chi bằng cứ tìm một lần luôn, còn có thể thích nghi với cuộc sống sống chung.
Hơn nữa, Khê Bạch muốn tìm bạn cùng phòng vì muốn có đủ dương khí để làm “ô dù” cho mình, nếu là bạn trai, nói về việc bảo vệ không phải hợp tình hợp lý sao.
“Dù sao cậu cứ ôm mục đích tìm bạn trai thử xem, chướng mắt thì ngưng rồi tìm người khác, chọn được bạn cùng phòng thì tốt rồi.”
Trang Toán một miệng ngụy biện, dùng hết tình cảm lừa dối tờ giấy trắng Khê Bạch đến sửng sốt.
Khê Bạch vô thức nhìn đội viên dưới sân.
Khoa Thể Dục ở gần phía khán đài chỗ họ ngồi hơn, khi Khê Bạch đưa mắt nhìn qua, một nam sinh cũng nhìn về phía cậu.
Hai người chạm mắt nhau, Khê Bạch còn chưa kịp nghĩ nhiều đã thấy người nọ đột nhiên “wow” một tiếng.
Rồi sau đó lấy một quả bóng trong rổ bóng bên cạnh, nâng bóng lên, hơi ngửa người ra sau, nhảy lên ném bóng.
Bóng bay theo đường parabol, nhưng lại đập vào bảng bóng rồi bật vào trong rổ.
Dường như nam sinh kia không nghe thấy gì, vén đồng phục lên lau những giọt mồ hôi không tồn tại, để lộ ra vùng cơ bụng trên làn da sạm màu, làm khán đài hưng phấn hét lên.
Lau mồ hôi xong còn tiện tay vuốt tóc ra sau, một tay nâng bóng, một tay chống hông nhìn về phía này.
Khê Bạch dùng ngón tay xoa xoa thái dương, yên lặng dời mắt khỏi vài sợi xám xịt trên mặt nam sinh.
Cảm giác có chút… thối.
“Khê Bảo, đẹp trai, đẹp trai quá a a a!!!” Trang Toán nắm cánh tay Khê Bạch, kích động dậm chân.
Nhìn thằng bạn tìm được người đúng gu, Khê Bạch có chút hối hận.
Cậu cảm thấy mình không nên nghe theo Trang Bạch, chạy đến đây xem thi đấu.
Đừng nói bạn trai, ngay cả bạn cùng phòng cũng tìm không được.
Đêm qua phòng ngủ kế bên có một ít ma quỷ, giờ đây còn thêm vài con nữa.
Mà bởi vì “giáo hoa” Khê Bạch đến đây, trận đấu của các tuyển thủ giữa hai khoa tương đối mãnh liệt, đương nhiên, cũng phá lệ không phối hợp.
Ai cũng muốn khoe trình solo, hoặc là khoe kỹ thuật hơn người của mình, làm một trận bóng êm đẹp trở thành trận đấu tranh nhau đến sức đầu mẻ trán.
Mà Khê Bạch thậm chí còn không hiểu quy tắc thi đấu.
Cậu chỉ thấy không khí ở sân vận động tương đối ngột ngạt.
“Tớ đi vệ sinh một chút.” Giờ đang giữa trận đấu, Khê Bạch đứng dậy nói với Trang Toán.
Không biết Trang Toán kiếm cờ nhỏ đâu ra, gật đầu đáp lại, sau đó lại hết sức chuyên chú, nhập vai làm một cổ động viên.
“A a a số 12! Từ Kiêu!!! Cố lên, cậu đẹp trai nhất!!!”
Số 12 chính là cái tên có cơ bụng sạm màu vừa nãy, nhìn bộ dạng của Trang Toán liền biết cậu ta đã mê mệt.
Khê Bạch lắc đầu, đi ra bằng cửa sau khán đài, vừa ra ngoài lập tức thấy không khí thoáng đãng hơn nhiều.
Cậu tìm được nhà vệ sinh dựa vào bảng chỉ dẫn, định rửa mặt trước.
Lúc đi vào, Khê Bạch thấy có một người đứng ngay bồn rửa tay ở rìa.
Ngay từ đầu, Khê Bạch cũng không để ý nhiều, thẳng cho đến khi một mùi hương gây tỉnh táo làm gợi lên những ký ức sâu sắc.
Não cậu đình trệ vài giây mới biết mùi hương kia là gì, tay định mở vòi nước của Khê Bạch liền khựng lại, lúc ngẩng đầu lên nhìn gương thì thấy đối phương cũng đang nhìn cậu.
“Anh…”
Khê Bạch nghe thấy sự thay đổi trong thanh âm của mình.
Người nọ ý thức việc nhìn trộm Khê Bạch qua gương đã bị phát hiện, đôi tai mang theo màu đỏ nhạt lộ ra khi đối phương vừa quay đầu.
Đôi môi xinh đẹp kia hơi mấp máy, dường như đang bắt chước theo Khê Bạch mà “Tôi…” một tiếng.
Hai người nhìn nhau trong chốc lát.
Khê Bạch chậm rãi, không hề khẩn trương chút nào, cậu liếc nhìn dưới chân người nọ.
Có bóng.
Thấy vậy, Khê Bạch thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lúc nãy cậu bước vào, cậu nghe thấy hương gỗ tùng trên người nam sinh — đêm qua ở phố ăn vặt, vai cậu cũng dính cái mùi hương đó.
Lúc đầu, cậu còn tưởng nam sinh này là quỷ.
Nhưng khi thấy không biết tại sao tai nam sinh lại đỏ, cùng với đôi mắt sáng ngời dưới hàng mi kia, quan trọng nhất — dưới chân có bóng.
Quỷ không có bóng, điều này Khê Bạch rất rõ.
Khê Bạch mở lời trước, tâm trạng tốt hơn một chút.
“Cái kia, có phải chúng ta từng gặp nhau hay không… Người ở phố ăn vặt hôm qua là anh đúng không?”
Khê Bạch vừa nói vừa đánh giá nam sinh trước mặt, càng nhìn càng thấy kinh ngạc.
Diện mạo của nam sinh trước mặt phải nói là vô cùng… tinh xảo, Khê Bạch chỉ có thể nghĩ đến mỗi từ này. Gần như có thể thấy rõ mọi góc cạnh trên khuôn mặt đó nhưng nó lại cực kỳ hài hòa, đặc biệt là cặp mắt kia, tựa như đá quý lưu ly chứa đựng cả dãy ngân hà, mang lại một cảm giác thanh khiết sạch sẽ, hòa tan không ít sự sắc bén trên gương mặt ấy.
Dáng người thì khỏi phải nói, vai rộng chân dài, hai cánh tay thon dài săn chắc lộ ra từ cổ tay áo.
Quan trọng nhất chính là, nam sinh này trông cực kỳ gọn gàng sạch sẽ.
Khi tầm mắt Khê Bạch dừng lại trên mặt nam sinh, cậu nhận ra dường như đôi mắt kia còn sáng hơn vừa rồi.
“Cậu còn nhớ tôi?”
Thật sự là hắn! Khê Bạch đã nhận được một đáp án cực kỳ tốt.
Nếu người đụng cậu tối qua là bạn học này thì chắc chắn cậu không đụng trúng quỷ rồi.
Hơn nữa, Khê Bạch cũng chẳng hiểu tại sao chỉ nói vài câu thôi mà mặt nam sinh đã đỏ lên, phải nói là máu cũng lưu thông tốt đó.
Càng không thể là quỷ được.
Khê Bạch vẫn còn vui vẻ đắm chìm trong phát hiện “người tối qua đụng mình không phải quỷ” nên khó mà nói được nhiều câu.
“Anh là sinh viên khoa thể dục sao?”
Nam sinh đang mặc trên người bộ đồng phục đội bóng của khoa thể dục, trên áo là số 18.
Nhìn kỹ một chút, Khê Bạch đột nhiên cảm thấy đồng phục đội bóng của khoa thể dục cũng khá đẹp.
Nam sinh gật đầu, dùng sức “Ừm” một tiếng.
Thân hình cao lớn, vốn nên là khuôn mặt mang theo vẻ sắc bén, nhưng đôi mắt to tròn sáng ngời của hắn lại tạo nên một loại khí chất vô cùng kỳ diệu.
Làm Khê Bạch đột nhiên có nỗi xúc động muốn đưa tay xoa đầu nam sinh.
Mái tóc đó nhìn trông rất mượt, cảm giác xoa lên chắc chắn sẽ rất mềm mại.
“Vậy tại sao anh lại ở đây?” Khê Bạch tò mò hỏi một câu.
Nam sinh nhìn cậu, ánh mắt chưa từng dời đi.
“Tôi bị thương nên không lên sân được.”
“A? Anh bị thương nơi nào? Không quá nghiêm trọng chứ?”
Khê Bạch vô thức nhìn về cánh tay của nam sinh, làn da hơi sạm màu sạch sẽ, khỏe mạnh nhưng không quá khoa trương, tuy rằng đang thả lỏng nhưng vẫn thấy rõ đường cong cơ bắp trên đó.
Không biết tại sao, nhịp tim Khê Bạch có chút nhanh.
Vài giây sau cậu mới phản ứng lại, bản thân có chút kích động.
Khê Bạch vừa rửa tay vừa nhìn chằm chằm dòng nước ào ạt.
Cảm thấy nam sinh này chắc chắn là một bạn cùng phòng tốt!
“Bị thương nhẹ thôi.” Nam sinh trả lời, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên ngực, “Không nghiêm trọng, bây giờ đã đỡ hơn rồi.”
Nhà vệ sinh chìm trong yên lặng một chút, chỉ còn mỗi tiếng của khóa vòi nước.
Khê Bạch dùng khăn giấy tỉ mỉ lau hết nước trên tay.
“Vậy anh phải chú ý nghỉ ngơi tốt nhé.”
“Chơi thể thao sợ nhất vết thương cũ bị di chứng đó.”
Nam sinh lại dùng sức gật đầu, những sợi tóc trên đầu cũng theo đó mà lắc lư theo.
Khê Bạch kiềm chế cái tay không an phận lại rồi xoay người.
“Vậy tôi đi trước nhé.”
“Ừm.”
Giọng nói phía sau cứ vang vảng bên tai.
Khi thân ảnh Khê Bạch biến mất sau ngã rẽ, cái bóng trên mặt đất liền biết mất, nhà vệ sinh lại trở nên yên tĩnh một lần nữa.
Rất lâu sau, thân ảnh cao lớn kia mới cử động.
“Em ấy vậy mà, còn nhớ mình.” Nam sinh nhẹ nhàng sờ ngực mình, như đang ra một quyết định quan trọng.
Một làn sương đen trồi lên từ mặt đất.
Khê Bạch đi theo đường cũ về sân vận động, trong đầu như đang chơi một ván cờ.
—— thân hình cao lớn, có cơ bắp dương khí mạnh, nam sinh kia rất phù hợp.
—— thường xuyên rèn luyện dương khí mạnh, nam sinh kia là đội viên đội bóng rổ.
—— tìm theo tiêu chí sinh viên khoa Thể Dục, nam sinh kia là sinh viên khoa Thể Dục.
Từng câu một mà tối hôm qua Trang Toán nói liên tục hiện lên, và nam sinh kia hoàn toàn phù hợp với tiêu chí đó.
Dù thế nào cũng đều có cảm giác an toàn.
Khê Bạch đang nghĩ ngợi làm sao để mời đối phương ở chung, sau đó ý thức được điều gì đó, khựng chân lại.
“Bạn học!”
Khê Bạch tự nhiên nhớ ra bản thân mình chưa hỏi tên đối phương, cũng chưa từng lưu lại bất kỳ thông tin liên hệ nào, nhanh chóng xoay người chạy về.
Nhưng khi nắm lấy cửa nhà vệ sinh nhìn vào bên trong, lại phát hiện nơi này đã sớm không còn ai.
Haiz, chưa gì đã đi rồi?
Khê Bạch chớp chớp mắt, lại quay đầu nhìn con đường mình vừa đi.
Lúc cậu chạy về đâu có gặp nam sinh đâu.
Gần chỗ này còn có hướng khác đi vào sân vận động sao?