Khê Bạch sững người một lúc lâu, quay đầu lại theo bản năng.

Dòng người vội vã đi hai bên cậu, vô số gương mặt trẻ trung và vô số bộ dáng khỏe mạnh, cậu chẳng phân biệt được người đã đụng cậu là ai.

Khê Bạch rũ mắt nhìn về đầu vai còn hơi tê dại, nhưng rồi cậu lại nghe được mùi gì đó, chóp mũi mấp máy hai cái.

Vải áo trên đầu vai có dính hương thơm mát lạnh của gỗ Tùng.

Điện thoại rung hai tiếng, Khê Bạch mở tin nhắn lên theo thói quen.

[Con của thần toán: @White có ăn bột lạnh nướng không! Nhanh lên, tớ chờ cậu]

Mà trên màn hình, tin nhắn thoại cậu đã gửi trước đó có một dấu chấm than đỏ tươi bên cạnh.

Khê Bạch nhanh chóng chạy đến chỗ xếp hàng, nhưng rất nhanh, Trang Toán đã gửi vài tin nhắn thoại qua.

Trong tin nhắn có tiếng ồn ào của quán ăn vặt, nhưng giọng của Trang Toán lớn đến mức lấn át nó.

“Tớ mua xong rồi, phần của cậu vẫn như thường nhé, chua ngọt hơi cay nhiều tương, sao nào, thấy tớ tốt không?”

“Tớ để trước cửa ký túc xá cho cậu nhé?”

Khê Bạch đi ngược với dòng người, chạy về trường học.

Cậu không còn tâm trạng ăn bột lạnh nướng nữa, chỉ kề microphone của điện thoại lên môi, một tay khác chặn hết tạp âm.

“Đừng! Đừng có để trước cửa phòng tớ.”

“Khỏi đi, đến ký túc xá cậu ăn.”

Khê Bạch học khoa văn ở đại học Bắc Thành, là bạn học cùng lớp tới Trang Toán. Tiết đầu tiên của ngày đầu đi học, họ đã trở thành bạn, mà tình bạn của họ có thể kéo dài đến tận ngày hôm nay là vì cả hai đều có chút “đặc thù” – cả hai đều là “thần côn của đại học Bắc Thành”.

Danh hiệu này là Trang Toán tự mình đặt.

Nhà Trang Toán là thiên sư từ đời này sang đời khác, nhưng đến phiên cậu ta thì chẳng có thiên phú gì, tuy là một con gà mờ nhưng vẫn biết mấy thứ linh tinh như bấm đốt tay xem bói các thứ.

Mà Khê Bạch càng ảo diệu hơn.

Cậu có thể nghe thấy “tiếng lòng” của quỷ.

Những con quỷ lang thang dưới trần đa số là những oan hồn có vướng bận, nhưng đa phần có oán trong lòng nhiều hơn.

Giống như con quỷ thắt cổ đêm nay, nó bị bạn trai cũ siết cổ chết, oán khí quá nặng lên trở thành lệ quỷ.

Mà sau khi chết, những con quỷ có cái lưỡi treo lủng lẳng treo bên ngoài như nó không nói chuyện được.

Vốn dĩ chết oan, sau khi chết lại không thể kêu oan thì oán khí sẽ càng nặng hơn.

Nếu không nhờ Khê Bạch thì chẳng bao lâu nữa quỷ thắt cổ sẽ mất đi lý trí rồi đi hại người khắp nơi, khi đó người trên Hiệp Hội Thiên Sư sẽ xuống xử lý nó.

Mà thiên phú của Khê Bạch lại vừa vặn là một đường thoát để quỷ hồn chết oan có thể báo án.

Thiên sư trên thế giới tu luyện để bắt quỷ, đi tích góp công đức khắp nơi, mà nơi phát công đức lại là phán quan trong Thập Điện Diêm La ở dưới địa phủ.

Các thiên sư thấy hồn thì bắt, thấy quỷ thì giết, nếu giết sai còn hại oan hồn vô tội, không những không thể tích góp công đức mà còn tổn hại âm đức*.

*Âm đức: làm điều tốt không cần khen ngợi.

Nhưng bát tự của Khê Bạch lại thuần âm, vừa có thể nghe tiếng lòng của quỷ vừa có thể chuẩn xác đoán được quỷ nào chết oan và chưa bao giờ giết nhầm, có thể nói là thiên phú bẩm sinh.

Nhưng đây vừa là ân trời ban, vừa là một loại áp lực.

Bát tự thuần âm cũng đồng nghĩa với việc tuổi thọ ngắn, nếu Khê Bạch muốn sống lâu trăm tuổi thì phải tích góp nhiều công đức, chính là đi giúp càng nhiều oan hồn càng tốt.

Nhưng có một vấn đề.

Khê Bạch sợ quỷ.

“Cho nên cậu nói với tớ là, hôm nay lúc đến hẻm nhỏ, cậu gặp quỷ đánh tường?”

Khê Bạch ném xiên tre mình cắn gần như sắp nát vào thùng rác, mắt ngấn nước nhìn Trang Bạch, có chút khẩn trương hỏi.

Trang Toán “uầy” một tiếng.

“Khó nói lắm.”

Cậu ta gian nan thốt lên.

“Khê Bảo, cậu phải xác định xem đó là ‘tiếng lòng’ cậu nghe hay là ‘lời nói’ của người đụng cậu trước đã.”

Khê Bạch uể oải.

Nếu xác định được thì cậu đã chẳng đi tìm Trang Toán rồi.

Nếu là người thì càng tốt.

Nếu câu kia là “tiếng lòng” thì cậu gặp quỷ đánh tường thật rồi, mà con quỷ đụng cậu, tám phần là đang theo dõi cậu.

Nhưng tại sao lại muốn theo dõi cậu chứ!

“Ừ, là cậu ấy” là ý gì nữa?

Hương gỗ Tùng vẫn đọng lại trên đầu vai, nó làm Khê Bạch liên tục nhớ đến cảnh tượng đêm nay sau khi rời khỏi hẻm nhỏ, cậu run rẩy một chút.

Cậu đứng dậy lấy nước rửa tay rồi chạy ra ban công, sau đó hung hăng chà lên đầu vai áo.

Thẳng cho đến khi ngón tay trắng bệch vì dùng sức, mùi gỗ Tùng mới bị hương nước rửa tay lấn át.

Lúc này Khê Bạch mới bình tĩnh được một chút.

Trang Toán đưa cho Khê Bạch một lá bùa hộ mệnh nhà mình làm, dặn cậu luôn phải mang nó theo bên người.

Cửa ký túc xá mở ra, bạn cùng phòng của Trang Toán đã quay về. Khê Bạch cầm theo áo đen của mình đi ra ngoài, trước khi tách ra, Trang Toán đột nhiên nghĩ đến một việc, nói với Khê Bạch:  

“Thật ra thì có thêm một người ngây ngốc cùng cậu sẽ đỡ đáng sợ hơn nhiều.”

“Khê Bảo, nếu không thì cậu nhanh chóng tìm bạn cùng phòng đi.”

Ký túc xá ở đại học Bắc Thành là phòng hai người, nhưng vì có nhiều phòng trống nên sinh viên có thể nộp đơn xin ở một mình.

Từ trước đến giờ Khê Bạch luôn ở một mình.

Cậu quay về ký túc xá, gấp áo đen rồi bỏ vào ngăn tủ cao nhất, sau đó mạnh bạo đóng sầm nó lại.

Lần trước cậu tùy tiện ném chiếc áo khoác ở đầu giường, nửa đêm đi vệ sinh ra thì một cơn gió thổi vào từ ban công, Khê Bạch thấy cái áo đen như muốn bay tới mình, thiếu chút nữa hét to “hú hồn thần hộ mệnh*”.

*Hú hồn thần hộ mệnh (Expecto Patronum): Là phép gọi thần hộ mệnh trong bộ phim Harry Potter.

Sau khi mở hết đèn trong phòng lên, Khê Bạch mới cầm quần áo vào phòng tắm.

Hình như người ở phòng ký túc kế bên là của khoa thể dục, Khê Bạch vừa mở nước ấm tắm vừa nghe nam sinh nên kia bóp giọng nói chuyện, ngẫm nghĩ về lời kiến nghị của Trang Toán.

Có lẽ nếu thật sự có bạn cùng phòng rồi sẽ không đáng sợ vậy nữa.

Nhưng khi cậu tắm xong rồi ra ngoài ban công phơi đồ, nghe tiếng chơi game to lớn của nam sinh phòng bên và một mùi hăng đến nỗi ngay cả mùi sữa tắm cũng không che được.

Khê Bạch cảm thấy ở một mình cũng tốt.

Dù sao thì cậu cùng còn bùa Trang Toán……

Tay cầm móc treo đồ khựng lại, Khê Bạch nhanh chóng lục túi mình.

Khoan đã, bùa hộ mệnh đâu?!

Khê Bạch vùi đầu vào máy giặt tìm, sau đó tìm được một miếng bùa hộ mệnh nhăn nhúm ở túi quần.

Vừa rồi chỉ lo nghĩ chuyện đêm nay nên trước khi Khê Bạch giặt quần áo quên lục túi lấy đồ.

Mực trên giấy đã nhòe hết, nhìn liền biết còn chưa kịp dùng đến.

[Con của thần toán: A! Ướt rồi?]

[White: Thật xin lỗi QωQ]

[Con của thần toán: Không sao không sao, cũng chỉ là một lá bùa thôi mà, nhà tớ có nhiều lắm]

Chẳng qua đó trùng hợp là lá bùa hộ mệnh cuối cùng mà Trang Toán có trong tay, nếu Khê Bạch muốn lấy thêm thì chỉ có thể chờ Trang Toán về nhà lấy thêm vào cuối tuần này.

“Dù sao thì tớ cũng chỉ là một thằng gà mờ, vẫn chưa học được cách vẽ bùa nữa…”

Giọng điệu của Trang Toán mang theo sự thẹn thùng.

[Con của thần toán: Đúng rồi, cậu nghĩ thế nào về chuyện tìm bạn cùng phòng rồi?]

[Con của thần toán: Theo logic thì tìm bạn cùng phòng có dương khí dày đặc là thích hợp nhất, dù sao thì quỷ là vật cõi âm, dương khí càng nặng thì tụi nó càng không dám đến gần.]

Khê Bạch hỏi thế nào là dương khí dày đặc.

[Con của thần toán: Vai rộng eo nhỏ cao ráo săn chắc, tốt nhất là người thường xuyên vận động, ừ ha, giống học sinh ban thể dục đó, dương khí nặng nhất!]

Đây là một tin nhắn có mùi.

Khứu giác vừa muốn đi đầu thai ở ban công xong, bây giờ lại tái hiện lại trong đầu Khê Bạch lần nữa.

Khê Bạch có thói ở sạch cảm thấy vẫn là thôi đi.

[Con của thần toán: Hừm, vậy thì thôi.]

[Con của thần toán: Tớ còn định đi hỏi giúp cậu thử đó]

Khê Bạch uyển chuyển từ chối ý tốt của Trang Toán, nhắn chúc ngủ ngon rồi chuẩn bị tắt đèn đi ngủ.

Thời gian nghỉ ngơi và làm việc của cậu khỏe mạnh hơn nhiều sinh viên nhiều, vì giờ này đèn các phòng ký túc xá ở đại học Bắc Thành vẫn còn sáng trưng.

Nhưng khi bóng đêm bao phủ phòng ký túc, Khê Bạch nhìn trần nhà, đột nhiên cảm thấy có chút đáng sợ.

Cậu rụt chân vào trong chăn, nâng chân lên nhét chăn vào, nhét trái một chút, nhét phải một chút, nhét kỹ hai bên chăn rồi mới nhắm mắt, từ từ điều chỉnh hơi thở của mình.

Có cảm giác nghi thức cực kỳ.

Nhưng chẳng có chút trợ giúp nào trong việc đi ngủ cả.

Khê Bạch kiểm tra thời gian tận ba lần, ngồi dậy xuống giường chạy nhanh vào nhà vệ sinh.

Lúc cậu rửa tay xong bước ra ngoài thì nghe có tiếng gõ cửa.

Chỉ có Trang Toán mới tìm cậu giờ này, Khê Bạch còn cho rằng cậu ta tìm được bùa hộ mệnh ở góc nào đó nên đến đưa, còn vui vẻ đi ra mở cửa.

Ngoài cửa chẳng có ai.

Chỉ có cơn gió mang theo mùi gỗ Tùng nhẹ lướt qua tóc mái của Khê Bạch một chút rồi thổi vào trong phòng.

Ngọn gió còn để lại một đóa hoa nhỏ không biết tên loài trong lòng ngực cậu.

Chưa bao lâu đã có một bạn học đi ngang qua, vẻ mặt mờ mịt nhìn nam sinh xinh đẹp tinh xảo trừng mắt ném cái gì đó ra ngoài hành lang, sau đó “rầm” một tiếng đóng cửa phòng lại.

Rồi sau đó, bạn học thấy đóa hoa thiếu cánh kia không biết bị gió nơi nào cuốn đi, nhanh chóng biến mất ở cuối hành lang.

Bạn học đi ngang qua chớp chớp mắt.

Từng thấy người ném bó hoa chứ chưa thấy ai ném đóa hoa bao giờ.

Hơn nữa hôm nay cũng có phải Lễ Tình Nhân đâu?

Mà bên kia, Trang Toán vừa nằm xuống định lướt video ngắn chút rồi đi ngủ nhận được một tin nhắn.

[White: Nè, chuyện bạn cùng phòng ấy, hay là cậu giúp tớ hỏi chút đi QωQ]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play