Lần này chủ yếu chọn trẻ con dưới tám tuổi vì trẻ con tuổi này tâm tư đơn thuần. Đương nhiên, ngoại trừ vẻ ngoài đáng yêu thì quan trọng hơn là phải chọn đứa trẻ có nhân phẩm tốt, tính cách tốt, nếu khiến người ta đau lòng thì càng được ưu tiên lựa chọn.

Toàn sơn trại có khoảng bảy mươi đứa trẻ không quá mười hai tuổi, dưới tám tuổi càng ít hơn nên rất nhanh đã chọn được hai đứa.

Một nam một nữ, sau khi dặn dò một phen, chờ đến khi trời sáng rõ thì lập tức đưa đến chỗ Từ đại phu.

“Này, đây là ý gì?” Từ đại phu ngơ ngác. Không phải mình bị bắt tới để chữa bệnh sao? Sao còn đưa trẻ con đến? Trông hai đứa trẻ này chỉ mới năm, sáu tuổi, đôi mắt long lanh vô tội. Đám thổ phỉ này thật sự không phải con người, ngay cả bọn trẻ cũng không buông tha!

Còn Tề đại phu lại càng căng thẳng hơn. Ông ta và Từ đại phu khác nhau, ông ta bị trói tới đây, đến bây giờ vẫn chưa kịp hồi thần lại nữa.

“Đại đương gia của bọn ta nghe nói Từ đại phu ông không con không cháu, thật sự đáng thương nên đưa hai đứa nhỏ đến cho ông, xem như tạ lễ vì ông đã giúp chúng ta trị bệnh cứu người. Đương nhiên, nếu ông không muốn cũng được, bọn ta sẽ đưa người đi, đảm bảo không làm bẩn mắt Từ đại phu.” A Phượng nhận lệnh của Diêm Như Ngọc của Vạn Thiết Dũng, ra vẻ hung hãn nói.

Hai vị đại phu nghe xong đều không nhịn được mà chửi thầm. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Tạ lễ? Lấy trẻ con làm tạ lễ?!

“Khoan đã! Các ngươi định làm gì với bọn trẻ!?” Từ đại phu thấy vậy thì lập tức hỏi.

Trẻ nhỏ bị “bắt” tới chắc chắn không có tác dụng gì với sơn trại này. Chúng sẽ không bị ném vào núi cho sói ăn đâu đúng không?

Hơn nữa, từ lâu đã nghe người ta nói thổ phỉ hung hãn, tàn nhẫn, có khi nào sẽ... ăn thịt người không?

Nghĩ đến đây, Từ đại phu cảm thấy hai đứa trẻ này thật sự đáng thương!

A Phượng cũng đoán được suy nghĩ của Từ đại phu, lập tức cười lạnh một tiếng: “Bọn chúng vốn dĩ được chuẩn bị để làm lễ vật cho Từ đại phu. Nếu Từ đại phu không cần, đương nhiên là đến từ nơi nào thì quay về nơi đó rồi!”

Nhìn thái độ của tên thổ phỉ này, Từ đại phu lập tức hiểu lầm.

Đến từ nơi nào thì quay về nơi đó? Chẳng lẽ là để hai đứa trẻ này đầu thai một lần nữa?

Ông ấy tái mặt nhìn hai đứa nhỏ: “Buông tha cho chúng đi! Chúng chỉ là trẻ con, biết cái gì chứ?”

“Vậy Từ đại phu có cần không?” A Phượng tiếp tục hỏi.

Từ đại phu nghẹn trong họng: “Cần, cần là được...”

Hai mạng người, sao có thể trơ mắt nhìn chúng bị hại được chứ?!

Còn Tề đại phu ở bên cạnh lại thở phào nhẹ nhõm. Vừa cho ăn vừa đưa trẻ con đến, hẳn là sẽ không làm gì bọn họ đúng không? Đến khi bọn họ chữa khỏi cho người bệnh kia, có lẽ sẽ có thể an toàn rời đi đúng không?

Tề đại phu thấp thỏm bất an trong lòng. Ông ta sống nửa đời người, vất vả tích lũy được một đống gia sản, tục huyền* với một nữ nhân trẻ tuổi, con cháu đầy sảnh đường, qua mấy năm nữa sẽ đến lúc an hưởng tuổi già, nhưng không ngờ lại chấm hết trong tay thổ phỉ!

*Tục huyền: lấy vợ kế

Trong lòng hai người rối bời, đủ loại suy nghĩ khác nhau, nhưng đều cảm thấy đến khi chữa khỏi cho người bệnh là có thể rời đi nên khi nhìn thấy Ngô Ưng đều dốc hết sức thảo luận phương án điều trị.

Hai đại phu nổi tiếng dưới núi, tính tình lại khác xa nhau, bình thường tất nhiên đều xem thường người kia, nhưng hôm nay đều gác lại hiềm khích. Nhất là sau khi nhìn thấy dáng vẻ đáng thương da bong thịt tróc của Ngô Ưng, bọn họ càng cẩn thận hơn.

Lòng dạ của thủ lĩnh sơn trại thổ phỉ này quá hiểm độc, nhìn người bị đánh này đi, nếu không có đại phu giỏi trị liệu cho thì đảm bảo mạng cũng không còn!

“Các ngươi chính là sư phụ mà Đại đương gia tìm tới cho ta à?” Chung Hàn nhìn thấy hai người thì ánh mắt sáng ngời, sau khi xem công thức mà hai người kê thì càng hào hứng.

“Sư phụ gì chứ?” Hai vị đại phu rùng mình, trong lòng có linh cảm chẳng lành.

“Tất nhiên là sư phụ dạy ta trị bệnh cứu người rồi.” Chung Hàn híp mắt cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play