Giờ phút này, Chung Hàn hoàn toàn chịu phục Diêm Như Ngọc.
Không ngờ Đại đương gia đưa người đến nhanh như vậy. Hơn nữa, hắn chỉ thiếu kinh nghiệm mà thôi, nhưng năng lực nhận biết trình độ của đại phu vẫn có. Vừa nhìn đã biết hai người này kinh nghiệm phong phú, ắt hẳn là danh y.
“Cô, cô nương kia không hề nói như vậy...” Từ đại phu ngây người.
“Cô nương? Ông nói tới người có diện mạo vô cùng xinh đẹp, mười lăm, mười sáu tuổi, trên tai có một nốt ruồi son sao?” Chung Hàn rất tò mò về những gì Đại đương gia đã nói với hai người này.
Khóe miệng của Từ đại phu giật giật. Tuy ánh trăng đêm qua đủ sáng để nhìn đường nhưng dù sao cũng đã hơn nửa đêm, làm sao ông ấy có thể nhìn thấy rõ có nốt ruồi son hay không?
“Ta không biết người này. Ta chỉ biết nàng bị chủ nhân sơn trại các ngươi cướp về làm áp trại phu nhân, còn nói người nằm trên giường này là cha nàng...” Từ đại phu trông hơi đáng thương.
Chung Hàn nghe vậy thì lập tức vui vẻ.
“Áp trại phu nhân? Đại đương gia của bọn ta chính là một nữ nhân, lấy đâu ra phu nhân chứ?” Chung Hàn đồng tình nhìn thoáng qua lão đại phu bị lừa này, “Xem ra Đại đương gia của bọn ta đã đích thân xuống núi mời ông đến đây. Chẳng lẽ y thuật của ông rất nổi tiếng dưới núi sao?”
“...” Trong mắt Từ đại phu hiện lên một tia khiếp sợ.
Đại đương gia?
Nữ hài tử kia không phải bị cướp về mà là chủ nhân của sơn trại này?!
“Không, không giống!” Ông ấy lập tức lớn tiếng phản bác.
“Ha ha, đúng là không giống, nhưng nàng quả thực là Đại đương gia của bọn ta, còn vị nằm trên giường này... chính là huynh đệ phạm phải sai lầm nghiêm trọng bị nàng phạt trăm roi. Nếu các ngươi không tới thì khả năng cao là ta không cứu nổi gã đâu.” Chung Hàn tiếp tục kích thích ông ấy.
Đầu Từ đại phu kêu ong ong, chỉ cảm thấy bản thân mình như đang nằm mơ.(App T-Y-T)
Càng không cần phải nói tới Tề đại phu, ông ta vừa thấp thỏm vừa buồn bực.
Trải qua thời gian ngắn ngủi ở chung, ông ta biết rằng Từ đại phu tự lên núi, trên đường cũng không bị trói, còn ông ta thì ngược lại, bị bịt mắt, trói lại, đẩy đi tới đây, đến bây giờ cơ thể vẫn còn hơi nhức mỏi. Hơn nữa, tiểu thổ phỉ này có ý gì? ( truyện trên app T Y T )
Y thuật rất nổi tiếng?
Lão Từ đại phu này tính tình cổ quái, là đại phu ngốc ai ai cũng biết. Ông ấy không chỉ không tiền không thế mà ngay cả một đồ đệ cũng không dạy được. Không giống ông ta, được tất cả làng trên xóm dưới xem trọng, ai nhìn thấy cũng đều khách khách khí khí khom người hành lễ tỏ lòng tôn trọng.
Nếu bây giờ đang ở dưới núi thì Tề đại phu nhất định sẽ lập tức ném của chạy lấy người. Cho dù người bệnh thật sự chỉ còn lại nửa hơi thở cũng không liên quan gì đến ông ta. Nhưng giờ phút này, ông ta không thể làm như vậy.
Đây là sơn trại của thổ phỉ.
Một khi không cẩn thận thì mạng cũng không còn.
Nhất là sau khi A Phượng đến truyền lại nguyên văn lời nói của Diêm Như Ngọc, hai người càng ngơ ngác và tuyệt vọng hơn.
Hoá ra bọn họ thật sự phải làm tiên sinh*.
*Tiên sinh: cách gọi tôn kính đối với những người dạy học
Học y chú trọng đến tuần tự, không phải là chuyện ngày một ngày hai là có thể thành công. Ngay cả bọn họ, năm xưa cũng phải học gần hai mươi năm mới được xuất sư. Cho dù Chung Hàn này có là thiên tài thì e rằng cũng không thể đạt tới trình độ có thể xuất sư trước mười năm được!
Mười năm...
Nghĩ đến việc phải ở lại sơn trại thổ phỉ này lâu như vậy, hai người đều rầu rĩ.
A Phượng truyền lời xong thì lập tức mời hai người đến cổng trại xem xử phạt. Sau khi nhìn thấy ba người bị treo cao trên cổng trại, hai người không dám sinh ra chút oán khí nào, đành phải dè dặt đồng ý, chỉ hy vọng Chung Hàn là người vô cùng thông minh, sớm học được tinh hoa y thuật thì bọn họ mới có thể sớm ngày rời đi.
May mà sau khi kiểm tra một phen, hai người phát hiện Chung Hàn có nền tảng không tệ, trong bụng còn có nhiều sách y hơn bọn họ, thế là lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Chung Hàn này chỉ thiếu cơ hội trị bệnh cứu người và kinh nghiệm. Đại phu có thiên phú thế này, nếu sinh ra ở nhà bình thường dưới núi thì bọn họ cũng vui lòng nhận làm đồ đệ.
Nhất là Từ đại phu, trong lòng ông ấy cảm thấy vô cùng đáng tiếc. Ông ấy không ngừng nghĩ rằng trong cuộc sống sau này, ngoại trừ dạy dỗ y thuật cho người này thì càng phải chấn chỉnh tính tình của người này. Nếu tương lai có thể cùng nhau chạy thoát khỏi sơn trại thổ phỉ thì có thể hành y chữa bệnh, tích góp chút công đức để chuộc tội.