Trong lòng Từ đại phu cả kinh, chẳng trách lúc nãy ông ấy cứ cảm thấy kỳ lạ, sao nha đầu thanh tú như vậy mà lại có ca ca hung hãn, xấu xí như thế! Hóa ra là thổ phỉ!
Khuôn mặt già của ông ấy lập tức tái nhợt.
Chẳng lẽ ông trời đang trêu đùa ông ấy? Sao chỉ trong chớp mắt mà mình đã đi vào ổ thổ phỉ rồi!
Bỏ chạy?
Chỗ này ở trong núi, không có lấy một bóng người, lại nhiều sài lang hổ báo, bản thân ông ấy không quen thuộc nơi này, dù có ngã chết cũng chưa chắc sẽ có người phát hiện. Hơn nữa, còn có hai tên thổ phỉ trẻ tuổi, cường tráng đang giám sát chặt chẽ, ông ấy có thể chạy thoát được sao!
Ông ấy lập tức oán trách nhìn Diêm Như Ngọc, nhưng thấy nàng đáng thương thì lại thở dài.
Cô nương như hoa như ngọc lại bị thổ phỉ không biết xấu hổ trên núi cướp về làm phu nhân, có thể đoán được cuộc sống sau này của nàng thảm đến mức nào!
Chuyện tới nước này, còn có thể làm gì được chứ? Chỉ mong tên thổ phỉ trên núi kia nghe lời cô nương này, đến khi ông ấy trị khỏi cho cha nàng sẽ thả ông ấy về nhà.
“Ai... Ngươi và ta đều là người đáng thương, mệnh khổ, mệnh khổ...” Ông ấy lẩm bẩm hai câu rồi lắc đầu, tiếp tục đi theo bọn họ.
Lôi Tử và A Phượng đã hết chỗ nói.
Người này quá dễ bị lừa, đúng là một đại phu ngốc!
Ông ấy tự theo bọn họ lên núi, bọn họ chẳng những không cần động tay động chân, tiết kiệm được sức lực và thời gian mà ngay cả mồm mép cũng không cần động.
Sau bảy quẹo tám rẽ, cuối cùng khi trời sắp sáng, bọn họ đã đến sơn trại. Còn Vạn Thiết Dũng chậm một bước, nhưng cũng không muộn lắm. Chẳng qua khác với Từ đại phu, Tề đại phu kia bị trói đến đây. Tuy rằng lúc vào núi là đêm tối, nhưng ông ta vẫn bị bịt kín mắt. Trên đường ông ta liên tục bị va va đập đập khiến toàn thân cực kỳ chật vật. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Vạn Thiết Dũng và hai huynh đệ khác cũng không dễ dàng, vì phải khiêng người lên núi nên chuyến đi cũng không thuận lợi, vô cùng mệt lòng.(App T-Y-T)
Sau khi hai đại phu bị nhốt lại, lúc này, Diêm Như Ngọc mới nói với Vạn Thiết Dũng: “Sai người chuẩn bị một bữa cơm thịnh soạn cho bọn họ, phải hầu hạ chu đáo. Khi nào trời sáng rõ thì đưa đến chỗ Chung Hàn.”
“Nếu bọn họ không phối hợp thì phải làm sao?” Vạn Thiết Dũng hỏi.
“Nói với bọn họ rằng khi nào Chung Hàn có thể xuất sư thì khi đó bọn họ mới có thể rời đi. Nếu biểu hiện tốt, đến khi hai người bọn họ xuống núi, ta sẽ tặng 100 lượng bạc để cảm tạ. Nếu không chịu nghe lời...” Diêm Như Ngọc cười cười, “Không phải mỗi ngày bọn Thủy Hầu Tử đều bị treo ở cổng sơn trại hai canh giờ sao? Đưa bọn họ đến xem là được.”
Khuôn mặt già của Vạn Thiết Dũng giật giật.
“À, Từ đại phu rất cứng cỏi, thái độ của ông phải nhẹ nhàng một chút. Nếu có thể thì khiến ông ấy sau này tự nguyện ở lại đây.” Diêm Như Ngọc nói tiếp.
“Sao có thể chứ? Chúng ta chính là thổ phỉ, ông ấy lại không phải đồ ngốc. Nếu có cơ hội chạy trốn thì bọn họ nhất định sẽ chạy trốn nhanh hơn bất cứ ai!” Vạn Thiết Dũng lập tức trợn to mắt.
Tự nguyện ở lại ư? Trừ phi lão già kia điên rồi.
Diêm Như Ngọc nhướng mày nhìn ông ta: “Chắc hẳn trong sơn trại chúng ta có không ít trẻ con không cha không mẹ đúng không? Chọn ra hai đứa hiểu chuyện, nghe lời, khiến người ta yêu thương đến giúp đỡ ông ấy mỗi ngày.”
Năm rộng tháng dài, ông lão này chỉ là một người cô đơn, có thể không sinh ra chút tình cảm với hai đứa trẻ kia sao?
Vạn Thiết Dũng đã không còn lời nào để nói.
Luận về tâm tư “ác độc”, tuyệt đối không có ai có thể sánh bằng nha đầu này.
Nhưng ông ta vẫn tán thành cách này nên cũng không phản bác.
Trong sơn trại có không ít trẻ con được lão đương gia nhặt về, được những người già không có việc gì làm trong trại chăm sóc. Tuy không được yêu mến lắm, nhưng nếu không có sơn trại này, cho dù bọn chúng không chết thì cũng phải làm nô làm tì. Vì vậy, đám trẻ đều rất cảm kích.
Bây giờ Vạn Thiết Dũng truyền lệnh muốn chọn hai đứa trẻ đáng yêu và nghe lời, lập tức có người tập hợp đám trẻ không cha không nương lại.