Tiết Hựu Bạch mới đến đây lần đầu tiên cũng không dám làm chuyện khác người, thập phần nghe lời mà đi phía sau Đỗi Đỗi xuống nơi sâu hơn.

Rất nhanh Tiết Hựu Bạch liền biết mục đích Đỗi Đỗi dẫn cậu xuống đây.

Dưới đáy rừng tảo, trên nền cát biển, có rất nhiều hàu, nghêu, nhím biển, nơi này đồ ăn rất phong phú, thảo nào đàn rái cá biển này lại định cư ở đây.

Theo dẫn dắt của Đỗi Đỗi, Tiết Hựu Bạch đem chính mình đầy bồn đầy bát  rồi lại bơi lên mặt nước. 

"Bịch bịch bịch... Bịch bịch bịch..." Tiết Hựu Bạch đập mở con hàu mà mình vất vả vớt lên —— đây là sau khi cậu thành rái cá biển lần đầu tiên bắt đồ ăn cực kỳ có ý nghĩa kỉ niệm.

Cậu không ăn mà học bộ dáng của Đỗi Đỗi đem con hàu đã đập mở đưa qua cho Đỗi Đỗi.

Đỗi Đỗi vươn hai chân nhỏ ra nhận lấy.

Tiết Hựu Bạch mở miệng, đang muốn nói với nó con sò này có bao nhiêu khác biệt, có bao nhiêu ý nghĩa kỉ niệm, rái cá biển Đỗi Đỗi một ngụm liền ăn thịt mềm trong vỏ sò.

Tiết - một câu còn chưa kịp nói- Hựu Bạch: "..."

Đỗi Đỗi ăn xong con sò này liền tiếp tục ăn đồ ăn của nó vừa bắt được.

Nó nằm ngửa trên mặt biển, thân thể chậm rãi trôi theo sóng nước, trên bụng đặt hòn đá, hai chân nhỏ ôm vỏ sò "thịch thịch thịch" đập, từng con từng con, nghiêm túc ăn đồ ăn của mình, vẻ mặt vô tư lự.

Tiết Hựu Bạch không hiểu sao có chút hâm mộ.

Có lẽ chỉ số thông minh động vật so với con người kém hơn, mỗi ngày bận rộn vì lấp đầy bụng nhưng đơn giản vui sướng lại phong phú. Tiết Hựu Bạch nhìn bởi vì ăn sò mà Đỗi Đỗi vẻ mặt thoả mãn, phiền não trong lòng đều tan đi. Cậu bỗng nhiên cảm thấy, biến thành một con rái cá biển kỳ thật cũng khá tốt. 

Vì thế một bên chơi đùa, một bên ăn cơm, một bên chải vuốt lông, bất tri bất giác mặt trời đã chậm rãi lặn xuống, màu đỏ hoàng hôn rải đều toàn bộ mặt biển đem biển nhiễm hồng, ngay cả những con rái cá biển đang nghỉ ngơi gần rừng tảo cũng như được phủ thêm một lớp kính lọc màu ấm.

Hai vuốt Tiết Hựu Bạch xoa xoa hai bên mặt, quay đầu nhìn về phía Đỗi Đỗi. Đỗi Đỗi đã ăn uống no đủ nhắm mắt lại, lười biếng bơi ngửa trên mặt biển thích ý mà phơi ánh mặt trời.

Khi mặt trời lặn xuống đường chân trời, một ngày sinh hoạt của rái cá biển cũng kết thúc, chuẩn bị cho giấc ngủ ban đêm.

Làm một con rái cá biển nhỏ mới đến, Tiết Hựu Bạch cũng không rõ ràng rái cá biển qua đêm thế nào. Tầm mắt của cậu gắt gao mà đi theo Đỗi Đỗi tính toán đi theo nó học hết thảy.

Đỗi Đỗi rất thích chăm sóc "con non" này, hiển nhiên đã sớm đoán được Tiết Hựu Bạch ngốc nghếch có lẽ sẽ không tự mình quấn tảo để ngủ. Vì vậy, khi Tiết Hựu Bạch chủ động dựa vào nó, nó đã vươn chân ra, kéo lấy chân của Tiết Hựu Bạch. Hai con rái cá biển nhỏ nằm song song trên mặt biển, hai chân nhỏ móc vào nhau, chậm rãi trôi về phía cây tảo gần nhất.

Sau đó, Tiết Hựu Bạch thấy Đỗi Đỗi đến gần cây tảo, thuần thục lăn vài vòng quanh cây tảo. Rất nhanh, Đỗi Đỗi đã quấn đầy tảo xanh mướt quanh người, nó cố định chặt mình vào cây tảo.

Sau khi nó làm mẫu liền nhìn về phía Tiết Hựu Bạch, ý bảo Tiết Hựu Bạch học theo nó.

Một việc đơn giản như vậy, đối với Tiết Hựu Bạch mà nói không khó. Đặc biệt là khi cậu đã học được cách xoay người trong nước mà không bị sặc, việc quấn tảo quanh người với cậu mà nói quả thực là chuyện dễ như ăn cháo.

Tiết Hựu Bạch bơi đến bên cạnh Đỗi Đỗi, tự tin quấn vài vòng quanh cây tảo, quả nhiên cũng có mấy cọng tảo quấn lên người. Chỉ là, Tiết Hựu Bạch cúi đầu nhìn bụng mình, luôn cảm thấy có gì đó không đúng, những cọng tảo trên người cậu hình như quá lỏng lẻo, có thể rơi ra bất cứ lúc nào.

Sau khi mặt trời lặn hẳn, trời đã tối, từ chỗ rái cá biển có thể mơ hồ thấy được ánh đèn từ bờ biển xa xa.

Tiết Hựu Bạch xoa xoa đã bị Đỗi Đỗi giữ chặt, hai con rái cá biển nhỏ song song dựa vào nhau, đầu dán đầu, chuẩn bị đi vào giấc ngủ. 

Khi trời càng lúc càng tối, cơn buồn ngủ của Tiết Hựu Bạch cũng dần ập đến, đồng hồ sinh học của rái cá biển phát huy tác dụng. Nhưng cảm giác ngủ trong nước biển khác với ngủ trên giường, cơ thể lắc lư theo sóng biển, ban đầu Tiết Hựu Bạch cảm thấy rất bất an, lo lắng mình bị trôi đi, ra sức nắm lấy chân của Đỗi Đỗi. Nhưng có lẽ vì cấu trúc cơ thể cậu bây giờ là của rái cá biển, không còn là con người nữa. Sự lo lắng của Tiết Hựu Bạch không xảy ra, cậu rất dễ dàng chìm vào giấc ngủ, còn có một giấc mơ ngọt ngào.

Không biết qua bao lâu, cậu mơ hồ cảm thấy cơ thể mình hình như đang động đậy, trôi về nơi nào đó.

Tiết Hựu Bạch đột nhiên giật mình, tỉnh giấc, rồi phát hiện mình đang bị một con sóng lớn đẩy đi, dần dần rời xa chỗ vừa ngủ!

Cậu cúi đầu nương theo ánh trăng nhìn thấy rong biển quấn trên người bởi vì quá lỏng đã sớm phân tán lung tung rối loạn, chỉ còn lại mấy cây đứt gãy dính trên người cậu.

Tiết Hựu Bạch bừng tỉnh đại ngộ, khó trách thời điểm cậu quấn rong biển liền cảm thấy không thích hợp, thì ra là do kinh nghiệm không đủ nên không quấn chặt.

Khi cậu đang nghĩ ngợi lại có một con sóng to chụp tới, Tiết Hựu Bạch nháy mắt liền bị chụp hoàn toàn vào trong sóng, hơn nửa ngày mới chui đầu ra được. Cậu bị sóng lớn làm hỗn loạn không nhìn được phương hướng, đáng thương hề hề mà phát ra tiếng kêu tiểu rái cá biển: "Chi chi chi...."

Cứu mạng!

Đỗi Đỗi, mau đến cứu với...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play