Nghe được lời người kia nói Đỗi Đỗi là vợ quản nghiêm, Tiết Hựu Bạch cả người cứng đờ, vô cùng xấu hổ. Đối diện với hai cái chân nhỏ của Đỗi Đỗi đang nâng niu chân cua, Tiết Hựu Bạch nhận không được mà không nhận cũng không xong.
Nhận thì giống như thừa nhận nó thật sự là "sợ vợ", không nhận thì rái cá biển nhỏ Đỗi Đỗi hiển nhiên không hiểu hai người kia đang cười nhạo bọn họ.
Cuối cùng, vì không làm tổn thương tâm hồn non nớt yếu ớt của Đỗi Đỗi, Tiết Hựu Bạch giả vờ không nghe hiểu cuộc trò chuyện của hai người kia, chịu đựng áp lực "dư luận" nặng nề, nhận lấy chân cua của Đỗi Đỗi. Để đáp lại Đỗi Đỗi, cậu còn đưa con cua đã mở của mình cho Đỗi Đỗi, như một sự đáp lễ.
Nhận được đồ ăn cậu đưa, Đỗi Đỗi hiển nhiên rất vui vẻ, vừa ăn vừa lăn lộn trong nước một cách thích thú.
Khi rái cá biển lăn lộn trong nước, hoặc lặn xuống tìm đá, chúng sẽ dùng hai chân nhỏ của mình che bụng, nơi giữ thức ăn, để phòng thức ăn rơi ra. Đỗi Đỗi vừa che con cua mà Tiết Hựu Bạch đưa cho nó, vừa vui vẻ lăn lộn, cái đuôi nhỏ như mái chèo cũng vui sướng vẫy nước.
Những người thuyền viên trên thuyền nhìn thấy cũng vui, lại hào phóng lấy thêm mấy con cua, còn không quên dặn dò Đỗi Đỗi: “Nhóc con, đừng keo kiệt như vậy, chỉ lo cho vợ mày thôi, chia cho con kia một ít nữa đi.”
Tiết Hựu Bạch thật muốn tùy tiện tách hai chân ra, để hai người mù mắt kia nhìn cho rõ ràng, cậu là con đực. Nhưng mà, lòng tự trọng tự nhiên của loài người đã ngăn cản cậu làm ra chuyện điên rồ như vậy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play