Nguyên Diêu vừa nghiến răng vừa giật đứt một nắm tóc trên đầu Nam Nhan Nhan, nàng giơ ngón giữa với Diệp Thành Ưng rồi nói: “Biết đây là gì không? Nó giống như cái chân ngắn thứ ba ở giữa hai chân Vương Gia, mà cái đấy ra sao chắc chúng ta hiểu cả…”

Trước vẻ mặt khó hiểu của hai người, Nguyên Diêu quơ tay lên xuống tiếp tục bảo: “Vương Gia và Nam Nhan Nhan đừng hành động lẳng lơ quấn quýt nhau nữa, không thì người đời sẽ thấy khinh thường phải dùng ngón giữa này chỉ trỏ, thậm chí ví von đôi thanh mai trúc mã vậy mà thô tục vô cùng.”

Lời lẽ khiến mọi người ngơ ngác cúi mặt, ai nấy xấu hổ không thôi, lại thành công chọc Diệp Thành Ưng giận dữ, phần Nam Nhan Nhan òa khóc vì đau đầu, xong nghẹn ngào thanh minh: “Nguyên Diêu, cô bịa chuyện thật quá đáng! Ta và huynh ấy đều trong sạch, rốt cuộc hai chúng ta đắc tội cô chỗ nào? Tại sao cô cứ phải phá hoại hết…”

Từ cái ngày Nguyên Diêu xuất hiện liền có nhiều chuyện xảy ra, việc làm ăn của Nam gia gặp vấn đề, ngay cả hôn ước từ nhỏ giữa bọn họ cũng bị hủy thay thế bằng Hoàng Thượng ban hôn.

Là vì thánh chỉ nên chẳng ai dám nhắc gì về mối lương duyên cũ, mọi thứ kết thúc nhưng khiến ả ám ảnh như bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng.

Nam Nhan Nhan càng nghĩ càng rơi lệ, còn nắm chặt cánh tay Diệp Thành Ưng hơn, Nguyên Diêu nhìn thấy động tác này thì quát: “Trong sạch của các ngươi chỉ thiếu bước sinh con dưỡng cái thôi, hãy suy xét kĩ lời vừa rồi. Nếu ta chịu không nổi việc hai người làm sẽ tiến cung cầu xin Hoàng Thượng làm chủ.”

Diệp Thành Ưng mím môi rút tay thoát khỏi Nam Nhan Nhan, hắn tiến gần Nguyên Diêu dáng vẻ kìm nén cảm xúc cất giọng: “Trở về phòng!”

Nguyên Diêu mỉm cười, Diệp Thành Ưng kéo nàng rời đi bỏ lại Nam Nhan Nhan ngỡ ngàng.

Ngày hôm sau Nguyên Diêu xuất phủ, trước khi đi còn dặn dò người của mình theo dõi Diệp Thành Ưng, tránh cho đối phương gặp Nam Nhan Nhan mà nàng không biết.

Mặc dù thế giới này tái tạo theo ý nàng, nhưng chẳng thể kiểm soát tình huống thực tế, nên nếu như muốn triệt để phá vỡ tất cả thì phải đề phòng từng chút một.

Nguyên Diêu vửa nghĩ vừa vén màn xe ngựa ra nhìn xung quanh, đường lớn Kinh Thành đầy rãy nhà cao, người qua kẻ lại vô cùng tấp nập lại pha trộn nhiều âm thanh nghe ầm ĩ.

Khung cảnh quen thuộc này dường như đã xem suốt mười năm, cũng là mười năm nàng làm con gái Tướng Quân, ai nấy cưng nựng chiều chuộng giống quãng thời gian ba mẹ ở hiện thực bao bọc.

Song tất cả chỉ là viễn cảnh hư ảo, đôi tình nhân đốn mạt và lòng căm hận họ mới thật sự tồn tại.

Thời điểm xe ngựa dừng trước cửa một tiệm bán y phục, Nguyên Diêu thong thả bước xuống, rất nhanh có kẻ ra đón tiếp, niềm nở nói: “Nguyên tiểu thư, à nhầm, Canh Vương Phi đại giá quang lâm, chủ tử ta đã chuẩn bị cho người những xấp vải thượng hạng, người mau xem thử có ưng ý hay không.”

Kẻ kia dẫn Nguyên Diêu lên lầu, tại đây nàng trông thấy nam nhân trung niên đang ngồi thưởng trà, dáng vẻ nhàn nhã như trong thời kỳ an hưởng tuổi già.

Nguyên Diêu đi qua ngồi đối diện nam nhân, nàng chậm rãi hỏi: “Cửa tiệm của ông khấm khá hơn chưa?”

Nam nhân nở nụ cười vui vẻ đáp: “Từ khi Nam gia bị lộ chuyện dùng loại vải tệ hại thì cửa tiệm của thảo dân nhiều người ghé mua hơn.”

Nghe thấy thứ mình muốn nghe thì Nguyên Diêu cong môi, nàng kêu nha hoàn bên cạnh mang xấp giấy đặt lên bàn trà, rồi từ tốn dặn: “Đây là cách bày biện lại tiệm cùng vài hình mẫu y phục mới lạ, sau khi sắp xếp cửa tiệm xong thử may vài chiếc, nếu được mọi người thích hãng làm số lượng lớn.”

Thế giới này thì Nam gia sở hữu cửa tiệm y phục lớn nhất nhì Kinh Thành, riêng Nam Nhan Nhan có tài may được những kiểu y phục mới, phần nàng dựa vào tiền tài của phủ Tướng Quân để giăng bẫy Nam gia.

Sự việc Nam gia sử dụng vải kém chất cũng do Nguyên Diêu động tay, giờ đây nàng tiếp tục đấu với Nam Nhan Nhan về mảng thiết kế.

Dù sao trước lúc ba mẹ qua đời, nàng đang thực hiện ước mơ trở thành nhà thiết kế nổi tiếng.

Đáng tiếc về sau quá để tâm trả thù nên bỏ ngang nó, bây giờ có thể sử dụng rồi.

Nguyên Diêu âm thầm tính toán, mà nam nhân trung niên đã xem xong các tờ giấy kia, đối phương ngạc nhiên vô cùng nhưng vẫn lưỡng lự bảo: “Nếu việc này không thành công, vậy chút tiền thảo dân kiếm được cũng chẳng đủ bù vào…”

Nguyên Diêu hé môi nói: “Vụ làm ăn thất bại thì ta sẵn sàng chịu mọi thiệt hại, sẽ bỏ ra một nửa số tiền giúp ông thực hiện kế hoạch, song về sau thu được lợi thì chia ông bốn, ta sáu.”

Lời từ nàng khiến nam nhân híp mắt cau mày, hồi sau khẽ hỏi: “Vương Phi quả thật muốn cùng thảo dân làm ăn?”

Đây là một người trẻ tuổi trông có chí còn có tiền có thế đầu tiên ông ta gặp, tuy chưa rõ năng lực thế nào nhưng biểu hiện tự tin này rất đáng khen.

Phần cách đối phương thuyết phục ông ta lại rất khác lạ, không chỉ chịu thiệt hại mà sẵn sàng chi tiền để thực hiện mọi thư

Rốt cuộc có chí làm ăn hay đây là kẻ giàu bị ngu?

Nam nhân yên lặng nhìn Nguyên Diêu thật lâu, cuối cùng nghe nàng bình tĩnh bảo: “Ông viết giấy cam đoan cho ta điểm chỉ làm chứng về sau, ta nuốt lời thì ông có đủ chứng cứ báo quan rồi.”

Nguyên Diêu và ông chủ cửa tiệm thỏa thuận thành công, nàng đi khỏi nơi ấy với những xấp vải thượng hạng, nha hoàn bên cạnh thở dài nói: “Lão gia mà biết tiểu thư tiêu sài hoang phí thế khẳng định đánh người!”

Nguyên Diêu vừa nhìn xung quanh vừa cười vui vẻ đáp: “Muội cá cược với ta không? Nếu ta kiếm tiền lấp đầy kho vàng trong phủ Tướng Quân, muội phải làm ngựa cho ta cưỡi!”

Nha hoàn bĩu môi, tỏ vẻ không tin tưởng trả lời: “Kho vàng gì chứ? Sắp bị tiểu thư tiêu thành kho chứa củi rồi đấy ạ!”

Nguyên Diêu liếc thấy kẻ đằng sau ở xa xa đang âm thầm theo sát mình, nàng vờ chẳng thấy tiếp tục gõ đầu nha hoàn hai cái, đùa giỡn hơi nghiêm mặt trách: “Muội nói nhăng nói quậy, trở về ta cắt tiền lương!”

Nha hoàn vội rụt rè sợ hãi: “Đừng mà, tiểu thư đừng nhẫn tâm vậy, người là nhất, người làm gì cũng giỏi! Đại công cáo thành luôn!”

Nguyên Diêu cùng nha hoàn cười đùa, sau nàng đích thân xếp hàng mua bánh quế hoa tại chỗ nổi tiếng ngon nhất Kinh Thành.

Bởi vì Diệp Thành Ưng thích ăn món đó, mà nàng đang trong vai có hiếu với trai thì phải làm trọn vẹn nhất.

Thời điểm Nguyên Diêu cầm bánh trở về phủ ngang qua đại sảnh, thì thấy cảnh tượng Diệp Thành Ưng trừng phạt người nàng hạ lệnh theo dõi hắn.

Nguyên Diêu ném hết bánh xuống lập tức xông tới nói: “Đánh chó nên nhìn mặt chủ, nhưng có vẻ Vương Gia không nề hà gì ta nhỉ?”

Diệp Thành Ưng nâng mắt lườm nguýt, hắn âm trầm bảo: “Nguyên Diêu, cô càng ngày to gan rồi, dám cử người theo dõi ta! Bổn vương ghét nhất hành vi kiểm soát thế này đấy!”

Nguyên Diêu hơi cau mày hỏi ngược lại: “Vương Gia có chắc rằng mỗi ta làm chuyện ấy không, người trở về nhớ hỏi kĩ tên thuộc hạ xem hôm nay ta đi đâu làm gì đi nha.”

Diệp Thành Ưng thay đổi sắc mặt, hiển nhiên chẳng ngờ Nguyên Diêu cũng nhạy bén như thế, hắn quên mất nàng xuất thân con nhà tướng, đâu phải nữ nhân chân yếu tay mềm.

Nguyên Diêu nhìn Diệp Thành Ưng kinh ngạc, nàng cong môi trực tiếp hỏi người vừa bị phạt kia: “Nói, hôm nay Vương Gia gặp những ai.”

Người đó máu chảy khắp thân thể đã nằm xuống đất, nhưng nghe thấy Nguyên Diêu liền gắng hết sức đáp: “Vương Gia gặp gỡ Nam tiểu thư, nô tài còn nghe trộm được hai người họ bàn kế hoạch lừa chủ nhân…”

Diệp Thành Ưng cau chặt mày, quan sát đôi chủ tớ xướng họa tung hứng ăn ý, khiến hắn tức giận rút kiếm từ hộ vệ gần đấy, một nhát đâm chết thuộc hạ của Nguyên Diêu.

Mà Nguyên Diêu giật mình lùi về sau mấy bước, nàng trợn mắt quát: “Vương Gia thẹn quá hóa giận giết người bừa bãi ư? Thật ác độc!”

Diệp Thành Ưng mím môi tiến lên nắm cầm Nguyên Diêu, ánh mắt đầy sắc bén mở miệng cảnh cáo: “Đừng nghĩ lão già Tướng Quân sẽ bao che cho cô mãi, rồi cứ kiêu căng ngạo mạn, đến một ngày bổn vương nhất định tra tấn cô! Đòi lại tất cả thứ cô gây nên ngày nay.”

Bây giờ Nguyên Tướng Quân kia là người có công lao lớn nhất, bao nhiêu người trong triều đều kinh nể và tôn trọng, kể cả Hoàng Thượng cũng đành nể ba phần.

Vậy nên người con gái duy nhất của Nguyên Tướng Quân sống vô pháp vô thiên, chỉ cần nữ nhân trước mắt muốn thì sẽ lấy bằng được.

Như mối hôn sự giữa bọn họ cũng là vì Nguyên Diêu một hai đòi hỏi…

Diệp Thành Ưng càng nghĩ càng bực bội gia tăng sức lực, bóp mạnh tới nỗi Nguyên Diêu đau nhức cằm.

Nàng nghiến răng nghiến lợi chịu đựng xong cố ý bày dáng vẻ yêu kiều thốt ra lời nói: “Vương Gia có thể thú tính trên giường mà? Ta đảm bảo khiến người hài lòng vui sướng.”

Cuối cùng Diệp Thành Ưng buông tay, hân khẽ mắng Nguyên Diêu không biết xấu hổ rồi rời đi, phần nàng cúi đầu nhìn xác chết dưới đất, thở dài dặn dò nha hoàn bên mình: “Đưa số vàng bạc cho người nhà hắn, hãy lo an táng hắn đàng hoàng.”

Dù sao Diệp Thành Ưng là con trai Hoàng Thượng, Canh Vương Gia sở hữu quyền thế sẽ không ngã ngựa chỉ bởi một mạng người nhỏ bé này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play