Khi chớp mắt thì Nguyên Diêu đã ngồi trong kiệu hoa, bên tai vang vọng tiếng kèn trống hỉ sự pha trộn giọng người người bàn tán.
Nàng theo bản năng đưa tay tháo khăn che mặt xuống, hơi cong môi suy nghĩ về những thứ đã xảy ra.
Khoảnh khắc đọc được bức thư xin tha, biết sự thật tình cảm bao năm chỉ là một sự bù đắp thì quyết không buông bỏ, kẻ thù mà trăm lần muốn giết chết ấy lại đoạt đi người yêu, bọn họ hạnh phúc bên nhau vậy nàng còn gì?
Cái gọi là bù đắp lỗi lầm giống như một trò đùa tình cảm, trò chơi kết thúc nhưng nó mang cho nàng sự khổ sở khó quên.
Kẻ khiến gia đình tan vỡ, kẻ phụ bạc nghĩa tình, từng người đều buộc phải trả giá!
Kết cục chết dành cho đôi cẩu nam nữ này chẳng khác gì giải thoát, nàng muốn bọn họ chịu đau khổ hơn.
Vậy nên đập tiền ỷ quyền ép bác sĩ tái thiết thế giới cũ, cũng tham gia vào để hủy hoại không gian hạnh phúc mà bọn họ tạo ra.
Nguyên Diêu vừa nghĩ vừa nở nụ cười hiểm độc, khi kiệu hoa dừng lắc lư nàng vội đội lại khăn hỉ, lúc sau tiếng bà mai kêu gọi tân lang ra đón tân nương.
Khoảnh khắc tấm màn kiệu hoa được nhấc lên, làn gió từ ngoài len lỏi qua cuốn rơi khăn hỉ lỏng lẻo trên đầu Nguyên Diêu.
Chốc lát đôi mắt nàng trông thấy nam nhân cao ráo đang khom lưng, đối phương giơ tay hướng về bên này.
Khuôn mặt anh tuần với đôi mắt phượng, hàng mày dài đuôi cong và làn môi mỏng khép hờ, riêng bàn tay thon dài to lớn.
Nguyên Diêu cười sâu xa nắm lấy bàn tay trước mắt, nhẹ nhàng cất giọng: “Hôm nay ngài trở thành phu quân của ta, ngày sau ta sẽ giúp ngài làm chủ giang sơn”
Đối phương nghe, nét mặt bình tĩnh lại thờ ơ đáp: “Kẻ khác nói cô mang mệnh mẫu nghi, lấy được rồi dễ nắm bắt cả thiên hạ, nhưng thiên hạ ấy không có người trong lòng ta.”
Nguyên Diêu bĩu môi khinh thường nói: “Nam Nhan Nhan kia tốt đến đâu cũng chẳng thể bằng ta đâu Diệp Thành Ưng.”
Diệp Thành Ưng kéo Nguyên Diêu khỏi kiệu hoa, dưới ánh mắt người xung quanh hắn khẽ ghé qua tai nàng nhỏ giọng: “Ít nhất Nhan Nhan không hề độc ác, nhiều mưu tính như cô.”
Nguyên Diêu im lặng giả vờ xấu hổ, bà mai bên cạnh giúp đội lại khăn hỉ, rồi bắt đầu nghi thức thành hôn tiếp theo.
Tân lang tân nương vào phủ bái đường, trưởng bối làm chứng, người tưa phía cũng mừng rỡ chung vui chúc phúc cho đôi tân nhân.
Ai cũng biết đôi uyên ương này một người là tiểu thư nhà Tướng Quân, một người có thân phận Vương Gia, mối hôn sự giữa cả hai do chính Hoàng Thượng ban.
…
Nguyên Diêu được dắt vào trong phòng, hai nha hoàn nghiêm chỉnh đứng cạnh giương, phần nàng ngồi giữa yên lặng.
Không biết qua bao lâu, Nguyên Diêu chờ đến mức bụng đói kêu gào, nàng tự động tháo khăn hỉ, nha hoàn trông thấy vội can ngăn: “Vương Phi, thế này không ổn đâu, người mau đội lại!”
Nguyên Diêu nhướng mày hỏi: “Khách nhân về hết chưa? Nến cũng đốt từ bao đời rồi mà chẳng rõ bóng dáng Vương Gia nơi nào!”
Hai nha hoàn nhìn nhau, ấp úng đáp: “Vẫn còn vài vị khách ở lại hàn huyên với Vương Gia, hay Vương Phi cố gắng chờ thêm lúc nữa?”
Nguyên Diêu liếc mắt rồi tránh khỏi nha hoàn đang cản trước mặt mình, nàng đứng lên đi ra bên ngoài, chỉ vài bước đã trông thấy Diệp Thành Ưng cùng một nữ nhân nói chuyện vui vẻ.
Dung nhan nữ nhân xinh đẹp với đôi mắt hạnh đầy long lanh, cánh môi hồng đào luôn treo nụ cười tươi tắn, thêm làn da trắng phát sáng.
Y phục sắc lam họa tiết đóa sen nở rộ, cả hai con người đứng dưới ánh trăng lại có phong cảnh hoa viên hữu tình bao quanh họ.
Cả mỗi động tác ánh nhìn đều làm người khác liên tưởng đây mới đúng một đôi trời sinh.
Nguyên Diêu chẹp miệng, nhanh chóng đi qua, nàng cao giọng: “Ta còn tưởng khách nhân nào không biết điều, khiến Vương Gia bỏ lỡ đêm xuân bằng ngàn vàng, thì ra lại là Nam tiểu thư.”
Diệp Thành Ưng quay đầu che chắn Nam Nhan Nhan bắt đầu rụt rè vi gặp Nguyên Diêu, hổi sau hắn âm trầm nói: “Trở về phòng đi, cô nên giữ đúng quy củ, đừng ở đây gây rối.”
Nguyên Diêu híp mắt nhe răng như cẩu hoang chuẩn bị cắn người, nàng giễu cợt bảo: “Người cẩn giữ quy củ là Vương Gia và Nam tiểu thư, Vương Gia muốn để ta chịu cảnh vừa gả làm chính phi hôm trước, hôm sau phải nhận trà từ tiểu thiếp?”
Diệp Thành Ưng nghe, vẻ mặt bình tĩnh đáp: “Ăn nói hàm hồ, người đâu mau đưa Vương Phi về phòng.”
Đám gia nhân xung quanh theo lệnh tiến lên, Nguyên Diêu không hề sợ hãi ngược lại hùng hổ nói: “Diệp Thành Ưng, ta cũng mong là mình hàm hồ thôi nhưng gian tình của hai người rõ ràng lắm đấy!”
Nam Nhan Nhan cuối cùng chẳng thể nhịn nổi mà thò đầu qua cắt ngang lời Nguyên Diêu: “Chúng ta vốn là thanh mai trúc mã, ngay từ đầu lưỡng tình tương duyệt do cô vô liêm sỉ chen vào. Mưu tính chia rẽ uyên ương như vậy có tư cách gì trách cứ?”
Giọng Nam Nhan Nhan đầy u oán, lúc này đám gia nhân bắt đầu túm lấy Nguyên Diêu, cơ mà nàng né tránh cũng vơ trúng tóc Nam Nhan Nhan.
Nguyên Diêu nhanh chóng giật mạnh, mặc kệ Diệp Thành Ưng giơ tay tách hai người ra, còn Nam Nhan Nhan bị nắm tóc đã vẹo hắn cổ sang một bên, trông khổ sở rồi kêu đau.
Diệp Thành Ưng nghe càng thương xót vô cùng, hắn lo lắng Nam Nhan Nhan chịu đau nên chẳng dám mạnh tay, đành lớn tiếng đe dọa: “Nguyên Diêu buông tay! Mau thả ra, không ta hưu cô!”
Nguyên Diêu cười nhạt nhìn đôi nam nữ trước mặt, đây là người nàng từng yêu nhất và hắn đang bảo vệ kẻ nàng hận nhất.
Bọn họ che chở lẫn nhau như thói quen khó bỏ mặc kệ nàng phá hoại đến đâu, tuy nhiên hôm nay bản thân bước tới dường này thì càng phải quyết tâm.