Vị hôn phu của Nguyên Diêu mất tích được ba tháng, cô gần như phát điên mà kiếm tìm anh ở khắp các ngóc ngách thành phổ D, thậm chí đặt vé bay sang những thành phố khác vì nghe thấy tin tức về anh.
Đối với Nguyên Diêu thì vị hôn phu không chỉ là người yêu, mà còn là người thân duy nhất, bởi vì khi gia đình gồm ba mẹ chết vì sự cố phá sản, chỉ có vị hôn phu ở cạnh giúp cô vượt qua giai đoạn khó khăn ấy.
Giờ đây anh đã gắn bó đến khi sự nghiệp thành công lại báo thù được kẻ năm xưa hại cô tan cửa nát nhà.
Vốn dĩ mọi thứ yên lành tốt đẹp, vị hôn phu mất tích làm Nguyên Diêu lo lắng vô cùng, nhưng đi tìm mọi chốn vẫn không thấy người.
Lúc Nguyên Diêu đang vò đầu bứt tóc, ngồi tại văn phòng xử lý công việc bề bộn do nhiều ngày tích tụ, tiếng chuông điện thoại reo lên, cô đưa tay bắt máy.
Đầu bên kia phát ra giọng nói quen thuộc: “Nguyên Diêu, tôi biết cô đang tìm ai và tôi cũng biết người kia ở đâu.”
Ban đầu Nguyên Diêu chẳng tin vì nhận thức đối phương là đối thủ một mất một còn, giữa đôi bên có cả hai công ty tranh đấu nhau.
Nên cô lạnh nhạt đáp: “Anh thần thông quảng đại như thế hử? Cái gì đều biết hết, vậy có biết bao giờ bản thân anh chết chưa?”
Câu nói châm chọc từ Nguyên Diêu làm đối phương bật cười, sau cùng lại tiếp tục bảo: “Đến địa chỉ tôi đã gửi qua, nếu như cô thấy được người muốn tìm rồi thì hãy gọi tôi nhé.”
Nguyên Diêu ngờ vực nghe tiếng tắt máy, điện thoại hiển thị tin nhắn của người kia, mắt nhìn dòng địa chỉ rất lâu, cuối cùng quyết định đi xem thử.
Khoảnh khắc đặt chân xuống nơi đó, Nguyên Diêu ngơ ngác bởi vì đây là khu bệnh viện ngoài thành phố, ngay lúc cô bước vào lại thêm ngỡ ngàng.
Bởi vì khác vẻ bề ngoài đơn giản chỉ ba tầng nhà nhỏ bé, thì bên trong đầy những thiết bị cao cấp, đến mức ống nghe tim trên cổ mấy bác sĩ đều có giá trị tiền triệu, giống các bệnh viện hàng đầu sở hữu.
Nguyên Diêu từng được vào vô số bệnh viện nổi tiếng và cao cấp nên biết rõ, nhưng cô chưa hề nghe tới chỗ này, đoàn chừng là tư nhân mới mở.
Suy nghĩ trong lòng như thế, song khoảnh khắc trông thấy vị hôn phu nằm yên ở dàn thiết bị hiện đại, Nguyên Diêu hoàn toàn chết lặng, cô nghe bác sĩ lạnh nhạt giải thích: “Đây là phương pháp điều trị cho những bệnh nhân thực vật, bằng cách đưa người thân thiết với người bệnh lẫn bệnh nhân vào thế giới ảo.”
Nguyên Diêu theo bản năng nhìn sang người nằm gần đó, gương mặt của phụ nữ đầy nét xinh đẹp, tuy nhiên an tĩnh nhắm mắt dường như ngủ rất say.
Đây là kẻ thù hại cả nhà Nguyên Diêu tan nát, đối phương trở thành bộ dạng hiện tại là do cô trả thù thành công…
Nhưng tại sao người cứu ả là vị hôn phu cô ngày nhớ đêm mong? Rõ ràng lúc trước anh cũng góp sức giúp báo thù mà.
Nguyên Diêu chìm trong sự khó hiểu, đúng lúc này âm thanh tin nhắn vang lên, từng dòng chữ đập thẳng mắt cô.
Nội dung ghi ngày tháng vị hôn phu đến bệnh viện giúp kẻ thù trị liệu, đều trùng khớp quãng thời gian anh bận bịu không thể ở cạnh cô.
Có nghĩa là chuyện anh lén lút cứu kẻ thù đã được hai năm…
Rốt cuộc hơn mười năm qua cô vẫn chẳng hiểu tâm tư vị hôn phu, tự cho rằng bản thân kém cỏi nhưng ngay lúc này mới nhận ra rằng tất cả là anh kín kẽ giấu kĩ chính mình, để không ai thấu tỏ được.
Nguyên Diêu tự giễu, cuối cùng điều chỉnh cảm xúc mà hỏi bác sĩ: “Phương pháp điều trị các người nghiên cứu ra có rủi ro nào không?”
Bác sĩ lưỡng lự một hồi rồi trả lời: “Có thể xảy ra sự cố trong quá trình điều trị, nếu tinh thần người nhà bệnh nhân gặp vấn đề trở nên rối loạn thì khả năng sẽ rơi vào hôn mê sâu.”
Nguyên Diêu nhíu mày, trầm giọng hơn: “Cũng tức là vị hôn phu của tôi đang bị vậy ư?”
Trước câu chất vấn từ Nguyên Diêu, bác sĩ bất đắc dĩ gật đầu thừa nhận: “Đây là do chúng tôi sơ xuất nhưng mong cô hãy bình tĩnh, chúng tôi nhất định khắc phục được!”
Nguyên Diêu cười lạnh, ánh mắt sâu xa liếc nhìn hai con người nằm giữa dàn máy móc, cô hé môi nhả từng chữ: “Phương pháp trị liệu trong miệng mấy người còn chưa được công nhận đàng hoàng, giấy trắng mực đen không rõ ràng, vậy lấy gì để tôi tin tưởng đây?”
Mặc dù công nghệ tiên tiến mà thời điểm này, chưa có thông tin về cách dùng thế giới ảo hồi phục cho người sống thực vật, nên tình cảnh hiện tại chả khác gì chuột bạch trong quá trình thí nghiệm.
Bác sĩ thở dài khẽ nói: “Cô không tin nhưng người nằm trong kia vô cùng hy vọng về biện pháp này, anh ta sẵn sàng chi số tiền lớn hỗ trợ chúng tôi thực hiện, còn tự thân trải nghiệm đấy!”
Nguyên Diêu híp mắt đưa tay chỉ vào đôi nam nữ, cô nâng cao giọng mình lên: “Anh ta giúp các người để cứu kẻ thù của tôi, các người nghĩ tôi có thể trao niềm tin và hy vọng kẻ thù được sống lại bình thường à?”
Cô vừa nghiến răng nghiến lợi thốt ra, sau cùng độc ác bảo: “Một là làm anh ta tỉnh dậy, không tỉnh được thì tiễn vong đôi cẩu nam nữ ấy luôn, nếu phản kháng tôi biến chỗ này thành mồ chôn xác tập thể.”
Bác sĩ kinh hãi trợn mắt, biểu cảm chẳng dám tin nhìn Nguyên Diêu đối diện như kẻ điên vô pháp vô thiên, bất cần với những sinh mạng xung quanh, ít sau trí óc ông vô thức nhớ về lời người đàn ông đã nói trước khi hôn mê.
“Nếu có người phụ nữ đến đây gây chuyện mà tôi gặp bất trắc không kịp ứng phó, thì hãy đưa bức thư này cho cô ấy.”
Bác sĩ chợt tỉnh ngộ vội lấy thư từ trong túi áo ra, Nguyên Diêu liếc xéo xong nhận lấy, tay chậm rãi mở thư.
Đôi mắt thấy dòng chữ viết tay gọn gàng nét bút rõ ràng, nhưng ý nghĩa lại mang theo bi thương khiến người khác đau lòng.
“Tiểu Diêu, khi em đọc bức thư thì có lẽ anh đã lựa chọn cô ấy, thật xin lỗi em vì sự lừa gạt nhiều năm qua, là do anh muốn thay cô ấy chuộc tội khi hại gia đình em tan nát, mặc dù cô ấy xứng đáng nhận kết cục đó, nhưng anh yêu cô ấy, không nỡ lòng nhìn người mình yêu cô độc. Bởi vậy anh mới tạo nên thế giới riêng biệt, anh chưa từng hy vọng cô ấy sống bình thường, cái anh mong là có thể đem lại hạnh phúc cho cô ấy ở thế giới ảo, nên xin em hãy rộng lòng tha bọn anh một lần thôi.”
Nguyên Diêu run rẩy cả cơ thể lay động, cuối cùng nét mặt giận dữ xé toạc bức thư, kìm nét giọt lệ nơi khóe mắt, cô lạnh băng nhìn bác sĩ, âm trầm cất tiếng: “Ông làm tôi đổi ý đấy, tôi sẽ chi tiền hỗ trợ các người hoàn thành phương pháp trị liệu thực vật, chỉ cần ông thực hiện kế hoạch theo ý tôi muốn.”
Bác sĩ nhíu mày, tiếp tục lắng nghe yêu cầu của Nguyên Diệu: “Tôi muốn ông tái thiết thế giới hiện tại hai người kia đang ở.”
…