“Ba.”

Cậu con trai cúi đầu: “Ta... ta không biết ngài đang nói gì!”

“Hai... À phải rồi, có một chuyện ta chưa nói với ngươi, phụ thân ngươi đúng là bị tức chết, thế nhưng, nhìn từ thi thể, ông ta không phải bị bức thư kia chọc tức chết. Ngươi đoán xem, ông ta là bị ai chọc tức chết?”

[Hả? Chuyện này cũng có thể nhìn ra từ t.h.i t.h.ể ư?]

Đương nhiên là không thể.

Đại tướng quân vẫn giữ vẻ mặt hung dữ, thầm nghĩ: Nhưng chuyện này tương tự như tra khảo, chính là công phá phòng tuyến của tội nhân, khiến tội nhân không chịu nổi nữa mà chủ động khai báo.

Con trai của người c.h.ế.t đột ngột ngẩng đầu, môi run rẩy: “Ông ấy, ông ấy là bị ta chọc tức chết?”

Đại tướng quân gật đầu vẻ nghiêm trọng, chỉ vào Ninh Sưởng: “Hắn cũng nói rồi, nhà ngươi với nhà hắn đối đầu gay gắt bao nhiêu năm, cũng không phải chưa từng chịu thiệt, sao lần này lại tức chết? Trước đó ta còn nghi hoặc, nhưng khi thấy ngươi và thúc thúc ngươi tình ý dạt dào... Ngươi đỏ mặt cái gì?!”

Được rồi, mặt vừa đỏ lên thế này, tất cả mọi người đều biết là chuyện gì xảy ra rồi.

Đại tướng quân thở phào một hơi.

Hắn vốn định lén tạo ra dấu hôn giả, may mà tên này không chịu nổi áp lực.

Sắc mặt cậu con trai của người c.h.ế.t lập tức từ đỏ chuyển sang trắng bệch, cơ thể run rẩy: “Ta, phụ thân ta thật sự là bị chúng ta chọc tức c.h.ế.t sao?”

Đại tướng quân: “Đúng vậy, nhìn từ t.h.i t.h.ể là thấy.”

Sắc mặt cậu con trai của người c.h.ế.t trắng bệch: “Không... Ta đây... Ta không muốn như vậy!”

Cách đó không xa, vợ của người c.h.ế.t đang khẽ nói chuyện với các con gái của mình. Sau khi thị nói xong, các cô con gái gật đầu lia lịa.

Hứa Yên Miểu lén mở hệ thống xem một cái.

Vua tôi Đại Hạ đang chú ý đến chuyện này đột nhiên nghe thấy tiếng cười phá lên của Hứa Yên Miểu: [Ha ha ha ha ha ha ——]

[Cứu mạng!]

[Bà mẹ này lúc này còn nói với con gái, thấy chưa, đây chính là hậu quả của việc không học hành tử tế đó. Sau này các con nhất định phải dùi mài kinh sử cho kỹ vào.]

[Ha ha ha ha ha ha!]

[Thì ra trước đó thị cứ cúi đầu, là vì khóc không ra nước mắt. Sau đó cũng chỉ có thể khóc ra một chút, những lúc khác chỉ là gào khan.]

[Chậc, thì ra đã sớm bất mãn với người nam nhân kia rồi à. Đáng tiếc vì không có cách nào kiếm sống, rời khỏi người nam nhân kia thì không sống nổi, chỉ đành nhẫn nhịn thôi.]

[Ồ hô!]

Tiếng “ồ hô” này là nhắm vào tình hình hiện tại.

Bởi vì mẹ của người c.h.ế.t sau khi biết chuyện này, đã lao tới đánh túi bụi đứa con trai út của mình: “Đồ súc sinh nhà ngươi! Có ai làm thúc thúc như ngươi không hả!”

“Ngươi lại dám hại c.h.ế.t đại ca ngươi! Đền mạng! Ngươi phải đền mạng!”

“Lúc trước ta không nên sinh ngươi ra!”

[Đừng! Đừng cào rách mặt hắn!]

Khóe miệng vua tôi Đại Hạ giật giật.

Điểm chú ý của Tiểu Bạch Trạch thật khác người, lúc thế này mà còn quan tâm mặt người khác có bị cào xước hay không.

[Khuôn mặt đó chính là bằng chứng thép! Trông giống hệt Huyện lệnh Lạc huyện. Ta còn đang chờ xem sau này có diễn biến tiếp theo không đây này!]

“?!”

Hôm nay, tình trạng đồng tử của các quan viên trong kinh bị địa chấn hơi nhiều.

Ai cũng biết, nếu chỉ là giống nhau bình thường, tuyệt đối sẽ không khiến Tiểu Bạch Trạch tâm tâm niệm niệm chờ đợi diễn biến tiếp theo.

Chỉ có một khả năng ——

“Bế nhầm con!”

“Tằng tịu!”

“Một người đóng hai vai!”

Mấy người cùng lúc mở miệng nhìn nhau kinh ngạc.

Một ngày tốt lành

“Khoan đã, bế nhầm con là sao! Ngươi không thấy, phu nhân Huyện lệnh và một nhà dân thường mà lại xảy ra chuyện bế nhầm con, vô cùng hoang đường sao!”

“Vậy tằng tịu thì sao! Dân nữ thế nào mới có thể quyến rũ được Huyện lệnh bỏ cả tiểu thư nhà giàu không cần, mà đi tằng tịu với ả ta?”

“Sao ngươi biết là tiểu thư nhà giàu? Lỡ như là cưới lúc chưa làm Huyện lệnh thì sao?”

“Vậy chẳng phải càng không đúng à? Hắn lên làm Huyện lệnh rồi còn không ruồng bỏ người vợ tào khang, nhân phẩm cũng coi như được, sao lại đi tằng tịu!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play