X-Xảy ra chuyện gì vậy?
Phu nhân của người c.h.ế.t đang ôm Thôi Y cũng không dám gào khóc nữa, ngượng ngùng ngậm miệng lại, rồi lại rụt rè gọi một tiếng: “Đại quan, ngài xem tướng công nhà ta...”
Thôi Y cuối cùng cũng rút được chân ra.
Ông ta hòa ái cúi người xuống, đỡ phu nhân của người c.h.ế.t dậy: “Người thật sự cho rằng, tướng công nhà người sẽ chỉ vì một bức thư mà tức c.h.ế.t đơn giản như vậy sao?”
Ninh Sưởng vội vàng nắm bắt thời cơ, tạo cơ hội cho phe mình: “Đúng vậy! Nhà các người với nhà ta đối đầu gay gắt bao nhiêu năm nay, nhà ai cổng cao hơn ba thước, nhà kia đều có thể nói đối phương cố ý khắc mình! Lão gia nhà các người có thể sang sảng chửi nhau với đám nam nhân nhà ta suốt ba ngày ba đêm, làm gì có chuyện dễ dàng bị tức c.h.ế.t như vậy! Theo ta thấy, chắc chắn có ẩn tình!”
Cậu con trai của người c.h.ế.t vẻ mặt kích động: “Có thể có ẩn tình gì chứ! Phụ thân ta xem thư xong liền chết, ngỗ tác cũng đã nghiệm thi rồi, không có trúng độc, chính là bị tức chết! Ta biết rồi, các người là đang bao che cho nhau!”
( Ghi chú: Ngỗ tác - người khám nghiệm tử thi thời xưa.)
Mà những người khác trong nhà này cũng nghe lời Diệu Tổ, lòng đầy căm phẫn. Bà lão ôm t.h.i t.h.ể con trai, khóc rống lên: “Con ơi! Mẹ đi theo con luôn cho rồi! Để khỏi phải trơ mắt nhìn kẻ đầu sỏ gây tội thoát tội!”
Đại tướng quân vốn đang ung dung thong thả xem gia đình này diễn trò, đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt.
Hắn quay đầu: “?”
Bệ hạ?
Bệ hạ tiếp tục nhìn hắn chằm chằm. Đại tướng quân ban đầu không hiểu, đột nhiên phản ứng lại điều gì đó, trong lòng thầm mắng một câu “Móa nó” theo Hứa Yên Miểu.
—— Lão già này... Lão Hoàng Đế rõ ràng là muốn ông đứng ra vạch trần chuyện xấu xa của đôi thúc cháu kia! Bởi vì hắn có thể dùng lý do lố bịch là bản thân có khế huynh đệ , cho nên nhận ra được đồng loại.
Nhưng ông vẫn phải nhịn xuống mà gật đầu với lão Hoàng Đế, trong lòng thì mắng chửi không thôi, nhưng hành động thì đã đi tới trước mặt cậu con trai kia: “Được rồi! Ngươi bớt giả bộ đi!”
Cậu con trai kia giọng khàn khàn, nói nhỏ: “Đại quan, ta không biết ngài đang nói gì?”
Đại tướng quân quát lớn: “Ta liếc mắt một cái là nhìn ra, ngươi và thúc thúc ngươi là một đôi!”
Tiếng khóc của bà lão cũng ngừng bặt.
Những người nhà khác của bà ta cũng ngây ra như phỗng.
Ngay cả Hứa Yên Miểu cũng kinh ngạc đến ngây người: [Không phải chứ, thế này cũng nhìn ra được á?!]
[Chẳng lẽ ánh mắt của đôi thúc cháu này tình tứ đến mức kéo tơ luôn rồi sao?]
[Hay là nói... gay nhận ra gay?]
Đại tướng quân mặt không đổi sắc: “Biết vì sao ta có thể nhìn ra không? Bởi vì ta có khế huynh đệ, ánh mắt các ngươi nhìn nhau quá quen thuộc rồi, ta liếc mắt là nhận ra ngay.”
“Hả?”
“Cái gì?”
“Khoan đã, thế này cũng được á?!”
Trên đây là những tiếng xì xào không nhịn được của các vị đồng liêu đang kinh ngạc.
Một ngày tốt lành
Đại tướng quân ngài không cảm thấy lý do này quá... ly kỳ rồi sao?
Đại tướng quân tiếp tục mặt không đổi sắc: “Ta biết ngươi sẽ nói lời này của ta là vu khống, nhưng ngươi tự mình nghĩ xem, tại sao ta không đoán người khác, mà chỉ đoán ngươi và thúc thúc ngươi, chẳng lẽ ta không biết đây là loạn luân, rất kỳ lạ sao? Trên người các ngươi có một chứng cứ có thể coi là sơ hở...”
Đại tướng quân cười lạnh một tiếng: “Ta đếm năm tiếng, các ngươi không thừa nhận, thì đừng trách ta chỉ ra, đến lúc đó, tự thú và bị vạch trần, sẽ không phải là cùng một tội danh nữa đâu.”
Vị tướng quân toàn thân sát khí, cao lớn như gấu nâu đang nhìn chằm chằm vào con trai của người chết: “Năm...”
Cậu con trai không lên tiếng.
“Bốn.”
Yết hầu cậu ta chuyển động, dường như đang nuốt nước bọt.
Bị một con gấu lớn nhìn chằm chằm ở khoảng cách gần như vậy, cái bóng trực tiếp bao phủ lấy cậu ta. Quả thực là có áp lực tâm lý.