Hô hấp của Lê Kiềm bỗng trở nên nặng nề.

Tiếng lòng gần như vỡ giọng:

Ngươi nhìn đi ——

Ta cho phép ngươi nhìn mà!

Một cái thôi là được! Nhìn xong nói một câu “Tốt quá rồi, Tả Thừa tướng có thay tiết khố” là được rồi!

[Thôi vậy, tiếp tục lật chuyện cũ của người c.h.ế.t thôi.]

Sau một hồi do dự, khó khăn lắm mới đưa ra quyết định này, Hứa Yên Miểu bất giác ưỡn ưỡn ngực.

[Cảm thấy chiếc khăn quàng đỏtrước n.g.ự.c càng thêm rực rỡ!]

[Cho dù có bàn tay vàng , ta cũng tuyệt đối sẽ không làm chuyện mất nhân tính!]

Vua tôi Đại Hạ khá ăn ý nhìn về phía vị Tả Thừa tướng Lê Kiềm này, đồng thời dâng lên nỗi đau lòng.

Cách làm của Tiểu Bạch Trạch không sai. Nếu như tiếng lòng của hắn không bị nghe trộm, hắn làm như vậy, tất cả mọi người sẽ cảm kích hắn đến rơi nước mắt, và còn biết ơn vì hắn có được thần khí mà vẫn có thể tự kiềm chế.

Nhưng mà... cái dở lại dở ở chỗ, tiếng lòng của hắn có thể bị các quan viên trong kinh nghe thấy.

Chưa cần nói đâu xa, ngay cả bản thân Hoàng Đế cũng không nhịn được ho nhẹ một tiếng, gọi Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ tới: “Ngươi nói xem... Lê Kiềm hắn, rốt cuộc có giặt tiết khố không?”

Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ: “...”

Cái này... ngài hỏi thần thần cũng đâu có biết?

Lão Hoàng Đế do dự nói: “Hay là, Cẩm Y Vệ đi điều tra...”

Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ mặt mày kinh hãi.

Trong đầu theo bản năng hiện lên lời của Hứa Yên Miểu: “Nghe nói có Cẩm Y Vệ ở đây, Hoàng Đế ngay cả việc triều thần mặc tiết khố màu gì cũng có thể biết rõ mồn một”!

Không phải chứ... Chẳng lẽ lúc đó sở dĩ Tiểu Bạch Trạch nói như vậy, là vì đã sớm đoán trước được ngày hôm nay?! Chẳng lẽ Cẩm Y Vệ cuối cùng vẫn phải bước lên con đường biến thái hay sao?

Một ngày tốt lành

Lão Hoàng Đế không chú ý đến sắc mặt của Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, mà rơi vào trầm tư, lẩm bẩm: “Thôi bỏ đi. Chuyện này nếu bị tên nhóc thúi kia phát hiện, vậy thì trẫm hoàn toàn không rửa sạch được nữa rồi.”

Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cảm tạ Tiểu Bạch Trạch, nếu không Cẩm Y Vệ thật sự phải đi nhìn trộm tiết khố của người khác rồi.

Chỉ có người nào đó họ Lê là không cảm ơn Tiểu Bạch Trạch.

Lại còn đang suy nghĩ mấy ngày nay có nên tìm một lý do nào đó, thu hút sự tò mò của Tiểu Bạch Trạch đối với tiết khố của mình không...

Lê Kiềm khựng lại, luôn cảm thấy cách nói này thật kỳ quái, thật biến thái.

Mà Hứa Yên Miểu vẫn đang vui vẻ xem chuyện cũ: [Ồ hô! Chỗ ông ta đứng rất đặc biệt, bên cạnh có một tấm gương, gương phản chiếu ra đứa con trai mà ông ta yêu thương nhất đang thân mật với một người nam nhân, còn lén lút nắm tay! Ông ta đã nhìn thấy toàn bộ!]

[Đáng tiếc quá! Sao người này lại cứ thế c.h.ế.t ngay trong lúc vui buồn quá độ, bị chuyện này kích thích đến c.h.ế.t thẳng cẳng vậy chứ? Nếu không là có thể xem được cảnh náo nhiệt hơn rồi!]

[Diệu Tổ thích nam nhân cơ đấy! Không biết có đáng bị đánh ba mươi trượng không!]

[Trời đất ơi!!!]

Giọng Tiểu Bạch Trạch suýt nữa thì vỡ.

Vốn đang hả hê trên nỗi đau của người khác, giờ thì trực tiếp nhảy vào hàng ngũ “Đây là quả dưachấn động gì thế này”.

Thái tử trực tiếp cố gắng nhón chân lên, không kìm được mà vươn dài cổ.

Đã xảy ra chuyện gì vậy!

[Người nam nhân thân mật với Diệu Tổ kia, lại chính là thúc thúc của cậu ta!]

Cái gì?!!!

Thái tử phải dùng sức bấm vào hổ khẩucủa mình mới không hét lên.

( Ghi chú: Hổ khẩu - phần giữa ngón cái và ngón trỏ.)

Cơ mặt lão Hoàng Đế theo bản năng giật giật mấy cái.

Bị cáo Ninh Sưởng trợn tròn mắt, hoàn toàn không ngờ tới sự việc lại phát triển theo hướng này.

Mà các quan viên khác trong kinh theo phản xạ có điều kiện nhìn về phía người đệ đệ của người chết.

Đương nhiên, người nhà này không biết bọn họ đang nhìn người đệ đệ, còn tưởng là đang nhìn mình. Bất thình lình bị nhiều ánh mắt nhìn như vậy, trán họ đều bắt đầu đổ mồ hôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play