“Tại sao không đúng, tằng tịu dù sao cũng có lý hơn là một người đóng hai vai chứ?”
“Một người đóng hai vai thì có gì không đúng? Những chuyện Tiểu Bạch Trạch nói trước đây, còn hoang đường hơn thế này nhiều! Lỡ như chính là đệ đệ của người c.h.ế.t muốn hưởng thụ cảm giác người nhà không biết hắn đã làm Huyện lệnh, còn mắng hắn ăn chơi lêu lổng, sau này một khi tiết lộ ra, người nhà hối hận không kịp thì sao? Các ngươi quên Tiểu Bạch Trạch từng nói cái gì... cái gì Long Vương Ở Rể à? Có rất nhiều người thích xem loại thoại bản này đấy.”
Mấy vị quan viên hạ giọng cãi nhau ầm ĩ, ai cũng thấy suy đoán của mình có lý, chẳng ai chịu nhường ai.
Bọn họ đang cãi nhau, thị vệ cũng lập tức tiến lên kéo người ra: “Trên đại điện, không được đánh mắng!”
Miễn cưỡng xem như đã cứu vãn được khuôn mặt tuấn tú của người đệ đệ kia —— dù sao thì vẫn bị cào ra mấy vệt máu, nhưng trông không sâu lắm, chắc là có thể lành lại.
Hứa Yên Miểu trong lòng kinh hô một tiếng: [Bà mẹ này vậy mà đã sớm muốn cào rách mặt người đệ đệ của người c.h.ế.t rồi! Bởi vì gã và Huyện lệnh Lạc huyện quá giống nhau! Bà ta đâu có muốn chuyện tằng tịu của mình bị bại lộ! Đã lén thử mấy lần đều không thành công, lần này cuối cùng cũng để bà ta tìm được cơ hội rồi!]
Trong đám quan viên kia có người trở nên hưng phấn: “Thấy chưa thấy chưa, ta đã nói là tằng tịu mà!”
Những người khác đang bàn luận với hắn ta lập tức tiếc nuối thở dài.
Đoán sai rồi...
Mà bên kia, Đại tướng quân sau khi bừng tỉnh ngộ, lập tức nắm lấy cơ hội, đá vào đầu gối của mẹ người c.h.ế.t một cái, khiến bà ta ngã “uỵch” xuống sàn: “Lão phụ này! Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, ngươi lại dám có sát ý với con trai mình!”
Mẹ của người c.h.ế.t trực tiếp ngớ người.
Sát ý? Đâu có! Bà ta chỉ muốn cào rách mặt đứa con út thôi mà! Hơn nữa, bà ta ra tay rồi, thì những người khác sẽ không ra tay nữa, một công đôi việc! Sao bà ta lại có thể ——
Tuy nhiên giọng của Đại tướng quân đặc biệt lớn, khiến người ta vừa nghe đã tin ngay: “Ngươi đừng hòng lừa ta! Sát khí của ngươi đã tràn ra ngoài rồi!”
Gã đệ đệ của người c.h.ế.t trực tiếp ngây ra, cũng chẳng buồn quan tâm m.á.u còn đang chảy trên mặt, bi phẫn nói: “Mẹ! Vì chuyện này, mẹ lại muốn g.i.ế.c con!”
“Mẹ không có...”
“Vậy vị tướng quân kia ——” gã đoán dựa vào dáng người: “Với mẹ không thù không oán, tại sao lại vu oan cho mẹ! Hơn nữa vừa rồi mẹ cào con, ra tay tàn độc như vậy! Con lại không cảm nhận được sao!”
Mẹ của người chết: “...”
Cái này, bà ta phải nói thế nào đây? Có lẽ bà ta chỉ có một cơ hội lần này thôi, sợ không dùng sức thì sau này đến sẹo cũng không để lại được.
Con trai của người c.h.ế.t đau lòng nhìn khuôn mặt của người tình kiêm thúc thúc mình, hoảng loạn xen vào: “Bà nội! Đều là lỗi của cháu, muốn làm hại thì cứ làm hại cháu đi, đừng làm hại thúc thúc!”
Mẹ của người chết: “...”
Rõ ràng có thể nhìn ra, bà ta bị tiếng gọi “thúc thúc” kia đả kích đến c.h.ế.t đi sống lại.
Một ngày tốt lành
Gã đệ đệ của người c.h.ế.t cũng cắn răng: “Mẹ! Con biết trong lòng mẹ có tức giận, nhưng... con và Gia Bảo cũng coi như là thân càng thêm thân! Con sẽ chăm sóc tốt cho Gia Bảo!”
Vua tôi Đại Hạ: Ủa? Không phải gọi là Diệu Tổ sao?
Sau đó đám người khôn khéo này nhanh chóng phản ứng lại: Ồ! Chắc Diệu Tổ là cách gọi trêu chọc của Tiểu Bạch Trạch thôi.
Mà cậu con trai của người c.h.ế.t không biết mình đã bị đổi tên một cách thảm thương đang vô cùng cảm động: “Thúc thúc...”
[Đừng cảm động nữa! Người ta sắp tức ngất đến nơi rồi kìa!]
Đại tướng quân phi người tới trước, dùng sức véo mạnh vào cánh tay mẹ của người chết.
Mẹ của người c.h.ế.t quả nhiên không ngất nữa, đau đến mức kêu lên một tiếng.
Đại tướng quân cười ngây ngô: “Không cần cảm ơn.”