Còn có chín người con gái và một người con trai của người c.h.ế.t cũng khóc lóc đến xé lòng: “Phụ thân ơi! Chúng con muốn phụ thân!”

Tiếng khóc của mẹ người c.h.ế.t vừa ái oán lại vừa chói tai: “Con ơi! Con trai của ta ơi! Con c.h.ế.t thảm quá! Hắn là quan lớn thì hắn có thể cố ý chọc c.h.ế.t người sao! Con ơi!”

Vợ, tỷ tỷ và đệ đệ của người c.h.ế.t thì nhào thẳng đến vật giống như chiếc cáng ở phía sau họ, bên trên dường như đang phủ một tấm vải trắng che một vật hình người. Bọn họ cứ dựa vào đó mà gào khóc.

Lão Hoàng Đế: “... Bọn họ mang thứ gì vào đại điện của trẫm vậy?”

Ờm... Đám thị vệ muốn nói lại thôi.

Hứa Yên Miểu: “?”

[Bọn họ mang cả t.h.i t.h.ể người c.h.ế.t tới đây á?!]

Lão Hoàng Đế: “?!”

Bá quan đều ngớ người ra, mắt trừng trừng nhìn vào tấm vải trắng trên cáng, đồng tử co rút dữ dội.

Bao nhiêu năm rồi! Bọn họ đã bao nhiêu năm chưa từng thấy cảnh tượng điên rồ như thế này! —— Nhất thời lại không biết nên nói bọn họ không cho người thân nhập thổ vi an thì tốt, hay là nên nói bọn họ lại dám khiêng cả một cái xác vào hoàng cung thì tốt đây.

Ngay lúc vua tôi Đại Hạ còn đang kinh ngạc, chỉ thấy người vợ của người c.h.ế.t đột nhiên mạnh tay lật tấm vải liệm lên, để lộ ra khuôn mặt c.h.ế.t không nhắm mắt của người quá cố.

[Trời đất ơi!]

Đừng nói là Hứa Yên Miểu, mấy vị đại thần cũng giật nảy mình, vội vàng lùi lại.

Nhưng có một vị xui xẻo tên Thôi Y lùi chậm hơn những người khác, bị vợ của người c.h.ế.t đột nhiên ôm chặt lấy đùi: “Đại quan! Đại quan! Cầu xin ngài xem xét cho tướng công nhà ta đi! Người đáng thương lắm! Người là bị tức c.h.ế.t đó ạ!”

Thôi Y bị ôm đùi: “...”

Ta mới là người đáng thương đây này!

Muốn giãy ra, lại không dám dùng sức quá mạnh, ông ta chỉ đành cẩn thận khuyên nhủ: “Vị phu nhân này, người thả tay ra trước đã, người mau thả ra!”

Ngươi không thả ra, phu nhân nhà ta mà biết chuyện này thì sẽ đánh c.h.ế.t ta mất!

“Người thả ra đi, ta xem ngay đây...”

Thôi Y vừa nói vừa theo bản năng liếc nhìn khuôn mặt mắt lồi trợn trừng, tím tái của thi thể, ánh mắt như bị điện giật vội thu về ngay, rồi lại hạ giọng dịu dàng: “Phu nhân, nếu người có oan khuất gì thì cứ nói ra đi, nói xem Ninh Thiên hộ đã chọc tức c.h.ế.t tướng công của người như thế nào, Bệ hạ sẽ làm chủ cho các người.”

Đồng thời, ông ta cố gắng lặng lẽ rút chân về.

Không thành công.

Thôi Y lặng lẽ nhìn về phía các vị đồng liêu của mình.

Các vị đồng liêu nhanh chóng dời mắt đi chỗ khác.

Thôi Y: “...”

Người vợ của người c.h.ế.t lúc trước không khóc cứ như thể đang tích trữ nước mắt, đến lúc này mới lã chã tuôn rơi: “Đại quan! Ngài có bằng lòng tin tưởng chúng tôi không!”

Thôi Y ho khan một tiếng: “Chuyện này... ta... ta tin tưởng Đại Lý Tự.”

Gã đệ đệ bên cạnh dường như lập tức tìm đúng phương hướng, vui mừng hỏi: “Ai là người của Đại Lý Tự!”

“Soạt soạt soạt ——”

Các vị đại thần hoàn toàn không có chút tình đồng liêu nào, dùng ánh mắt bán đứng những người đang tại chức ở Đại Lý Tự.

Một ngày tốt lành

Toàn bộ quan viên Đại Lý Tự thầm chửi rủa đám đồng liêu trong lòng.

Vị Đại Lý Tự Khanhcố gắng giữ nụ cười như gió xuân ấm áp: “Việc này chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng, cho các vị một lời công đạo.”

Gã đệ đệ tức giận nói: “Còn cần điều tra cái gì nữa, chúng tôi có vật chứng! Lúc đó đại ca tôi xem thư của hắn xong, liền ngất xỉu xảy ra chuyện! Cả nhà trên dưới đều trông thấy! Chẳng lẽ chúng tôi ăn no rửng mỡ đi hãm hại một vị quan viên triều đình sao?”

Đại Lý Tự Khanh: “Thư?”

Cô con gái lớn trong số chín người con gái của nhà họ nhanh chóng chạy lên, đưa một phong thư: “Xin đại quan xem qua.”

Đại Lý Tự Khanh nhận lấy, nhìn thấy bên trên viết mấy hàng chữ cực kỳ nguệch ngoạc: Đây là gạch Hoàng Đế ban tặng, đã gắn lên tường nhà ngươi rồi đấy! Có giỏi thì các ngươi phá tường đi!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play