Hứa Yên Miểu nhìn sang lão Hoàng Đế: “Bệ hạ, đây là công văn điều nhiệm võ quan, đáng lẽ phải gửi tới Binh Bộ chứ ạ.”
Lão Hoàng Đế liếc mắt một cái: “Chắc là kẹp nhầm rồi, ngươi cứ để sang bên đi, lát nữa ta cho người đưa tới Binh Bộ.”
Lúc Hứa Yên Miểu đặt công văn sang bên cạnh, khóe mắt hắn còn liếc thấy nội dung bên trên.
[Đem Chính Thiên hộ Nghĩa Dũng Trung vệ Ninh Sưởng, thăng làm Chỉ huy Thiêm sự Vũ Lâm Tiền vệ ư?]
[Cái tên này nghe quen quen...]
Ninh Sưởng đang và cơm trong bếp ăn công, vẻ mặt dần trở nên kinh hãi.
Không không không! Không cần phải quen tai đâu mà!
[Ồ! Chính là cái vị “nhân tài” đã cạy cả gạch lát nền của lão Hoàng Đế lên đó!]
Nghe thấy lời này, vị mãnh nam kia trực tiếp rơi lệ.
Vốn dĩ Bệ hạ có lẽ đã quên chuyện này rồi! Thế mà lại bị Hứa lang nhắc lại! Chức Chỉ huy Thiêm sự Vũ Lâm Tiền vệ của ta phen này toi rồi sao?
Võ tướng bên cạnh cùng thuộc Nghĩa Dũng Trung vệ chép chép miệng.
May mà hồi đó mình không to gan như vậy, dám cạy gạch thẳng tay — mình nhiều lắm cũng chỉ là mỗi bên nách kẹp một cái bình vàng, chạy đi chạy lại thêm bốn năm chuyến mà thôi! Nói mới nhớ, nếu tên Ninh Sưởng này không được thăng quan, có phải là đến lượt mình rồi không nhỉ?
Trong bếp ăn công xuất hiện một cảnh tượng kỳ lạ: Mãnh nam số một thì nhìn bát cơm rơi lệ, mãnh nam số hai thì cười hề hề ảo tưởng.
Những người khác: “...”
[Thật ra cũng không cần lo lắng đến thế, chuyện này nếu ngay từ đầu Bệ hạ đã không định tính toán, thì sau đó cũng sẽ không vì chuyện này mà gây khó dễ cho ngươi đâu. Cho nên, chức Chỉ huy Thiêm sự Vũ Lâm Tiền vệ này vốn là của ai, thì vẫn sẽ là của người đó thôi.]
[Ồ!]
[Người này sắp bị kiện cáo tội g.i.ế.c người rồi!]
Các quan viên trong bếp ăn công: “...”
À xin lỗi, nếu đã như vậy, thì chức Chỉ huy Thiêm sự Vũ Lâm Tiền vệ kia có lẽ thật sự không phải của hắn nữa rồi.
Mà bản thân Ninh Sưởng theo bản năng phản bác: “Ta không có! Ta không làm!”
Hắn g.i.ế.c người lúc nào mà chính hắn lại không biết chứ! Chẳng lẽ lại là “Ta thích g.i.ế.c người trong mộng”?
( Ghi chú: Nhại lại điển tích Tào Tháo.)
Ngay sau đó, trống Đăng Vănđã được gióng lên: “Tùng tùng tùng tùng tùng tùng tùng tùng ——”
( Ghi chú: Đăng Văn Cổ - Trống dùng để dân kêu oan.)
Vua tôi Đại Hạ: “...”
Khoan đã, cái này cũng nhanh quá rồi đấy! Có người bọn ta mới ăn được nửa bữa cơm thôi mà.
Nhưng biết làm sao được, đây là quy củ do lão Hoàng Đế đặt ra, trống Đăng Văn vang lên ắt có oan khuất. Văn võ bá quan đều phải vì việc này mà mở lại triều hội.
Chính bản thân ông cũng phải tuân theo.
Bá quan lặng lẽ đặt bát xuống.
Mỗi một người đang ăn cơm trong bếp công, sau khi đặt bát xuống đi ngang qua Ninh Sưởng, đều nhìn hắn thật sâu / đ.ấ.m hắn một cái / giẫm hắn một đạp...
Nếu không phải tại ngươi, bọn ta có đến nỗi phải bụng đói meo đi tăng ca không hả!
*
Một ngày tốt lành
Người đến cáo trạng là cả một gia đình. Họ tố cáo Chính Thiên hộ Nghĩa Dũng Trung vệ Ninh Sưởng đã chọc tức c.h.ế.t trụ cột gia đình, cây kim định hải thần châmcủa nhà họ —— vị gia chủ mới ngoài ba mươi tuổi của họ.
( Ghi chú: Định hải thần châm - ý chỉ người/vật có vai trò ổn định, quan trọng cốt lõi.)
Mẹ của người c.h.ế.t nước mắt già nua giàn giụa, giống như quả mọng khô quắt đang cố ép nước ra ngoài.
Vợ của người c.h.ế.t không khóc, nhưng oán khí nặng nề quanh thân có thể thấy rõ bằng mắt thường, dường như chỉ cần Ninh Thiên hộ xuất hiện trước mặt, thị có thể bất chấp tất cả mà lao tới bóp c.h.ế.t hắn.
Tỷ tỷ của người c.h.ế.t cài bông hoa trắng tượng trưng cho tang sự, cả người trông vừa yếu đuối lại vừa kiên cường.
Đệ đệ của người c.h.ế.t thì thút tha thút thít, nước mắt đầm đìa, thân thể run rẩy như đóa hoa trong gió.