Đại Lý Tự Khanh: “???”

Đây là cái thứ gì vậy?

Trong hàng quan viên, Ninh Thiên hộ giơ tấm hốt lên, lặng lẽ che mặt.

( Ghi chú: Hốt - thẻ quan lại cầm khi vào triều.)

[Chắc chắn có chuyện hay!]

Ninh Sưởng: ... Hắn biết ngay mà.

Sau đó lại càng che mặt kỹ hơn một chút.

[Ồ ồ, thì ra mối thù giữa hai nhà là gây ra như thế này à... Oa!]

Mắt Hứa lang sáng rực lên.

[Ninh Thiên hộ vẫn là một thiên hộ tốt đấy chứ, không đặc biệt tham ô tư lợi, nhà cửa cũng không phải vườn rộng sân lớn gì, người nhà hắn vẫn ở trong nhà dân bình thường thôi.]

Lão Hoàng Đế khá bất ngờ liếc nhìn Ninh Sưởng một cái.

Ninh Sưởng cũng hết sức kinh ngạc ngẩng đầu lên từ phía sau tấm hốt.

Thu hoạch ngoài ý muốn?! Của trời cho?! Cảm ơn! Cảm ơn Hứa lang nhiều nha! Ngươi đúng là người tốt, quay về ta sẽ gửi chút đồ cho ngươi!

—— Có được câu nói này, chỉ cần hắn giữ vững bản tâm, Bệ hạ bẩm sinh đã có thêm mấy phần hảo cảm với hắn rồi.

Lương Duệ khẽ nói: “Họa hề phúc chi sở ỷ, phúc hề họa chi sở phục...”

Đây chính là lý do vì sao rất nhiều người không nỡ thực sự tránh xa Hứa Yên Miểu.

( Ghi chú: Câu trong Đạo Đức Kinh, nghĩa là trong họa có phúc, trong phúc có họa.)

Hứa Yên Miểu không chú ý đến hành động lúc thì dùng hốt che mặt, lúc lại bỏ hốt ra của Ninh Sưởng bên kia, hắn tiếp tục nghiêm túc hóng chuyện: [Ố la la! Thì ra thời đại này cũng tranh chấp mấy cái này à!]

[Nhà họ Ninh cũng chấp nhặt thật, hàng xóm nhà hắn cũng chấp nhặt thật!]

[Cổng lớn nhà họ Ninh cao hơn nhà hàng xóm ba thước, bị nhà hàng xóm tìm tới cửa yêu cầu phải gọt phẳng ba thước đó đi!]

[Hàng xóm xây chuồng heo với chuồng gà trong sân nhà mình, vừa mở cửa ra là mùi phân heo phân gà xông vào mặt, nhà họ Ninh liền tới cửa ép hàng xóm phải dỡ bỏ!]

[Ồ hô, thế là hai nhà đối đầu nhau luôn!]

[Hôm nay nhà hàng xóm treo hai cái đèn lồng đỏ thật to, nhà họ Ninh bảo đêm hôm trông đến rợn người, yêu cầu dỡ xuống.]

[Ngày mai con ch.ó nhà họ Ninh nuôi đi vệ sinh ngoài đường lớn, bị nhà hàng xóm chửi một trận té tát.]

[...]

[À thì, thật ra cả hai nhà đều khá là kỳ cục. Đúng là kẻ tám lạng, người nửa cân.]

Ninh Thiên hộ lại lập tức che mặt lại. Lần này còn dùng thêm cả một bên tay áo.

Võ tướng bên cạnh vỗ vỗ vai hắn an ủi, tất cả đều không cần nói cũng hiểu.

Mà các vị Ngự sử thì hai mắt sáng rực lên, nhanh chóng bắt đầu âm thầm soạn thảo bản hặc tội Ninh Thiên hộ quản gia không nghiêm.

Bọn họ biết ngay mà! Phú quý ngút trời từ chỗ Tiểu Bạch Trạchnày tuyệt đối có một phần của bọn họ!

Tiểu Bạch Trạch tiếp tục cần cù lật tìm chuyện cũ.

[Ồ hô, giữa hai nhà có một con ngõ nhỏ, vừa vắng vẻ lại ít người qua lại, cả hai nhà đều muốn chiếm con ngõ này để mở rộng sân nhà mình. Đã mấy lần đánh nhau to rồi!]

[Nhà họ Ninh cuối cùng không nhịn được nữa, gửi thư cho Ninh Thiên hộ, bảo Ninh Thiên hộ dùng chức quan để gây áp lực! Dù sao Chính Thiên hộ cũng là đại quan Chính Ngũ phẩm mà!]

[Ninh Thiên hộ đã hồi âm một bức thư!]

[Ta biết ta biết! Chắc là viết ‘Ngàn dặm gửi thư chỉ vì tường, nhường ba thước lại có sao đâu’ chứ gì! Sau đó người nhà hắn xem xong thấy rất xấu hổ, chủ động lùi về sau ba thước, nhà hàng xóm cũng vô cùng cảm động, cũng lùi về sau ba thước, tạo thành địa danh nổi tiếng Lục Xích hạng (Ngõ Sáu Thước)!]

( Ghi chú: Điển tích nổi tiếng về sự nhường nhịn.)

Một ngày tốt lành

Lão Hoàng Đế cũng kinh ngạc.

Võ tướng nhà mình mà cũng có trí tuệ lớn lao như vậy sao?!

Ông quay đầu nhìn Ninh Sưởng, lại phát hiện Ninh Sưởng đang che mặt cứng ngắc, không cho bất kỳ ánh mắt nào có cơ hội nhìn thấy.

“...” Lão Hoàng Đế trong lòng dấy lên dự cảm không lành.

[Ể —— Khoan đã?]

[Không đúng, hắn trả lời là: Ta ở đây có một viên gạch lát nền của Bệ hạ ban cho, gửi kèm thư về đây, các người nhận được thì nhân lúc nửa đêm gắn viên gạch này lên tường nhà hàng xóm. Đợi hàng xóm phát hiện ra thì cứ nói: Đây là gạch Hoàng Đế ban tặng, đã gắn lên tường nhà ngươi rồi đấy! Có giỏi thì các ngươi phá tường nhà mình đi!]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play