Hạ Ngư rửa xong chén ở sân giếng nước, khi bước vào phòng bếp, liền nhìn thấy trên bệ bếp có một bồn lớn, trong đó là những con cá đã được xử lý sạch sẽ.

Nàng bưng bồn lên, thêm vào đó một chút rượu gạo cùng hành cắt lát, rồi một chút hoa tiêu và gia vị, sau đó trộn đều và để sang một bên cho cá ngấm gia vị.

Khi ướp cá, việc thêm rượu gạo sẽ giúp loại bỏ mùi tanh của cá, hoa tiêu sẽ làm tăng thêm hương vị tươi ngon của thịt cá, còn gia vị thì càng không cần phải nói, tỉ lệ gia vị hợp lý mới có thể tạo ra món ăn ngon nhất.

Trước kia, Hạ Ngư là người làm bếp, đối với tỷ lệ gia vị nàng rất quen thuộc, nhắm hai mắt lại làm vẫn sẽ không sai sót.

Trong lúc chờ cá ngấm gia vị, nàng lại chế biến một chén nước sốt, dùng để rưới lên cá, như vậy có thể giữ cho thịt cá tươi ngon và đồng thời phòng tránh việc cá bị gãy khi nấu.

Khi chuẩn bị thiêu sài và thượng nội, Hạ Ngư tìm mãi không tìm thấy dầu. Một thoáng nhớ ra, trong cổ đại, dầu là thứ hiếm có.

Lúc này, Vương bá bước vào, định lấy chén nước sôi, thấy nàng đang tìm kiếm thứ gì đó, liền hỏi: “A Ngư, ngươi đang tìm gì vậy?”

Hạ Ngư căng da đầu cười, thử hỏi: “Vương bá, ta định chiên chút cá, trong nhà có dầu không?”

Vương bá suy nghĩ một chút, rồi đi vào sâu trong bếp, từ một ngăn tủ lấy ra một bình gốm kín mít: “Đây là một vại mỡ lợn, ngươi xem có đủ không? Thiếu gia ngày thường không ăn được mùi tanh của dầu, vại mỡ lợn này ta suýt quên mất.”

Đây là vào dịp Tết, khi ông đi Trì phủ xin lão gia gọi đại phu xem bệnh cho Trì Ôn Văn, bị lão gia đuổi đi, quản gia không đành lòng, đã lén lút đưa cho ông một ít bạc, bột mì, và một vại mỡ lợn.

Nhớ tới Trì phủ, gia nhân toàn là những kẻ lòng lang dạ sói, nhưng lại tỏ ra chẳng khác gì chủ tử, Vương bá liền tức giận đến nghiến răng.

Lúc đó, Trì phủ vừa mới gặp phải khó khăn trong việc làm ăn, liên tục phải bồi thường mấy cửa hàng. Vương bá đi cầu người giúp đỡ, khi đó trong phủ đang làm lễ cúng. Một lão đạo, không biết từ đâu, nghe nói Trì Ôn Văn mắc bệnh, liền khuyên Trì lão gia mua một cô dâu để xua đi vận rủi, nói rằng Trì gia đang sa sút vì bệnh tình của Trì Ôn Văn, chỉ khi cưới vợ, xua đi được khí xui, gia đình mới có thể phục hưng.

Cuối cùng, không mời được đại phu, Vương bá lại bị Trì phủ ép buộc, phải đưa về một cô dâu cho Trì Ôn Văn. Đây là sự kiện mà ông hối hận nhất trong đời, không chỉ vì không mời được đại phu cho thiếu gia, mà còn khiến một cô nương bị gia đình ép gả cho thiếu gia.

Tất nhiên, Hạ Ngư không biết những chuyện này, lúc này nàng đang bắt đầu chiên cá nhỏ.

Nàng ướp cá, bỏ hoa tiêu, rồi nhanh chóng bọc chúng lại, sau đó cho vào nồi chiên nhiệt, chờ cá chuyển thành màu vàng kim. Khi chiên xong một chậu cá con, nàng lại cho chúng vào chảo dầu để chiên lại, loại bỏ dầu thừa, khiến cá trở nên giòn, không còn cảm giác dầu mỡ.

Mùi cá chiên thơm ngát dần dần lan ra ngoài từ phòng bếp Trì gia, khiến mấy người phụ nữ ngồi ở cửa tán gẫu đều không kìm được mà nhìn quanh.

Lý bà tử đang đóng đế giày, ngửi thấy mùi hương, liếm liếm môi, rồi thổi tóc nói: “Đây là ai làm vậy? Mùi thơm quá!”

Con dâu Lý bà tử, Vương Lô Hoa, buông tay xuống, ngửi ngửi mũi, lặng lẽ nuốt nước miếng: “Nghe như là đang chiên đồ gì đó, chưa tới buổi trưa mà nhà ai đã bắt đầu nấu cơm rồi.”

Một phụ nữ cao gầy buông cái sọt trong tay, đứng dậy, nhìn quanh: “Ta đi xem thử, nhà ai nấu món gì mà thơm thế?”

Lý bà tử và Vương Lô Hoa nhìn nhau, không nói gì, chờ phụ nữ cao gầy đi xa, Vương Lô Hoa mới khẽ cười nói: “La Phương chắc lại đi cọ đồ ăn đồ uống rồi, trong làng chẳng có nhà nào mà không bị nàng ta lấy mất đồ đạc, tất cả đều là đồ hiếm lạ.”

La Phương là con dâu nhà thôn trưởng, chẳng có việc gì lại đi chiếm tiện nghi của người khác. Nếu không chiếm được thì lại tìm cách làm khó dễ người ta, vì vậy trong làng ai cũng ngại đắc tội với nàng ta.

Lý bà tử trừng mắt nhìn Vương Lô Hoa, liếc mắt một cái: "Ngươi không thể về phòng rồi nói sao, nhất định phải đứng ở cửa mà nói chuyện, để người khác nghe thấy sao? Cẩn thận nàng ta đi báo với cha chồng nàng ta đấy!”

Vương Lô Hoa không tình im tiếng. Nàng ta cảm thấy bà bà này quá nhát gan, sợ phiền phức, làm việc gì cũng cực kỳ cẩn thận, sợ đắc tội với người, lại còn không cho nàng ya nói gì. Thực sự nàng ta cảm thấy tức giận đến nghẹn khuất. Khi nào Tam Ngưu trở về, nàng ta nhất định sẽ kể chuyện này với Tam Ngưu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play