Vương bá cầm cá nhỏ, không mấy để ý mà cùng Hạ Ngư nói: “Bạch Tường, cháu trai của nhà Quế Chi, trước kia theo thiếu gia đọc sách, biết chữ. Thiếu gia thấy hắn học hành không tồi, nên đã khuyên gia đình cho Bạch Tường đi học ở trong trấn. Bạch Tường cũng rất chăm chỉ, thường xuyên được tiên sinh khen. Vì thế, Quế Chi và gia đình rất cảm kích thiếu gia, đặc biệt cảm tạ thiếu gia dẫn cho Bạch Tường một con đường tương lai tốt.”

Hạ Ngư vừa vặn cá, vừa hỏi: “Trì đại ca có đọc sách, sao lại không nghĩ đến việc thi cử?”

"Thiếu gia bị chậm trễ." Vương bá thở dài một hơi, “ Trước đây, khi ở Trì phủ, thiếu gia luôn đứng đầu trong kỳ thi, nhưng sau đó phải chuyển về sống ở nông thôn, việc học cũng bị gián đoạn. Năm mười tuổi, ta tìm cho thiếu gia thử một tiên sinh để tiếp tục học, nhưng kết quả không còn như trước kia, không còn nổi bật như cũ. Sau bao biến cố, người khó tránh khỏi dao động, khó có thể tập trung.”

Nhắc đến chuyện cũ, Vương bá cảm thấy tâm trạng nặng nề.

Hạ Ngư cũng thở dài trong lòng, thật là đáng tiếc.

Cháo gạo kê đã nấu xong, Hạ Ngư đứng dậy, múc một chén, chuẩn bị nhờ Vương bá mang vào cho Trì Ôn Văn.

Nhưng nàng nghĩ lại, không thể lúc nào cũng nhờ Vương bá làm hết mọi việc. Dù sao nàng đã gả cho Trì Ôn Văn, những việc làm nhỏ bé như vậy không nên làm phiền Vương bá.

Nhìn thoáng qua tay mình, Hạ Ngư nghĩ thầm, người bệnh chắc chắn không thể chịu được mùi cá, nếu vì mùi này mà Trì Ôn Văn không ăn được, thì nàng lại phải ở bếp nấu thêm một cháo nữa, như vậy nấu cháo cả ngày vô ích sao?

Vì thế, nàng cẩn thận dùng muối xát nhẹ lên đầu ngón tay, rồi ôm một ít lá hương diệp trong sân, xoa xoa cho đến khi mùi tanh gần như biến mất.

Vương bá tĩnh lặng nhìn tất cả những gì Hạ Ngư làm, trong lòng thầm cảm phục. Ban đầu, ông tưởng rằng thân thể thiếu gia không tốt, cô nương được gả về đây chắc chắn sẽ không mấy vui vẻ, cuộc sống hôn nhân chỉ e là sống cho qua ngày. Nhưng không ngờ Hạ Ngư lại là một người hiểu chuyện, tri kỷ, khiến ông cảm thấy yên lòng dần.

"Vương bá, cá đã xử lí xong rồi, chốc lát nữa ta sẽ chế biến." Hạ Ngư nói, rồi bưng chén cháo gạo kê mang vào phòng.

Trì Ôn Văn thấy nàng vào, miễn cưỡng chống người ngồi dậy: “Vương bá đâu rồi?”

Hạ Ngư dùng chân kéo ghế lại gần giường, ngồi xuống tủ cười tỉm: “Vương bá đang làm cá, ta vào đây thay ông ấy.”

Trì Ôn Văn hơi nâng cằm, ra hiệu để nàng đưa cháo cho mình. Dù chàng không muốn ăn, nhưng mùi của cháo thật thơm.

Hạ Ngư thầm bĩu môi, đưa cháo qua đó, trong lòng nghĩ: “ngươi còn không vui, ta cũng không có suy nghĩ bón cho ngươi đâu.”

Trì Ôn Văn múc một thìa cháo gạo kê óng ánh, đưa vào miệng, cảm nhận sự mềm mại và hương thơm lan tỏa. Dư vị ngọt ngọt vẫn còn, hạt bông kê đã nở mềm, vào miệng là tan ngay, hương hoa ngọt ngào lưu lại trong miệng làm người ta muốn uống thêm một miếng nữa.

Trì Ôn Văn không khỏi nghi hoặc, cháo gạo kê lúc trước đây chàng ăn qua thật sự là cháo gạo kê sao?

Ngày xưa, mỗi khi Vương bá nấu cháo gạo kê, đặn như nước, uống vào không có hương vị gì, gạo kê thì cảm giác hơi cứng, nuốt xuống thì hơi nghẹn, hoàn toàn không giống với cháo của Hạ Ngư.

Nửa chén cháo xuống bụng, Trì Ôn Văn cảm thấy dạ dày ấm áp, đây là lần đầu kể từ khi bệnh chàng ăn được nhiều đồ ăn đến thế.

Chờ đợi chàng uống xong một chén cháo, Hạ Ngư cười tủm tỉm hỏi: “Ăn có ngon không?”

Trì Ôn Văn nâng mắt nhìn nàng một cái, khó chịu đáp: “Tạm được.”

“Tạm được sao? Vậy sao lại uống hết cháo?” Hạ Ngư chỉ vào bát không.

Trì Ôn Văn nhấp môi, nhìn nàng, giọng điệu có chút không vui: “Ngày thường ta có thể ăn hai chén.”

Hạ Ngư bật cười, trong lòng nghĩ thầm ta còn lâu mới tin.

“A Ngư, cá con đã lọc xong rồi.” Vương bá bước vào nhà, vừa thấy chén không trên bàn, kinh ngạc một lúc, sau đó mới lên tiếng: “Thiếu gia, ngài, đã ăn hết đồ sao?”

Hạ Ngư nhướng mày, nhẹ nhàng hỏi: “Không phải là nói có thể ăn hết hai chén sao?”

Trì Ôn Văn dựa vào đầu giường, nhắm mắt lại, giả vờ như không hay biết gì.

Vương bá nhìn hai người với vẻ mặt mơ hồ, không hiểu Hạ Ngư muốn nói gì.

Hạ Ngư thu bát lại, cười nói: “Vương bá, ta đi làm cá trước. Đợi chút ngươi đỡ Trì đại ca nằm xuống.”

Vương bá vội vã đáp lại, đồng thời lau đi nước mắt. Trước đây khi nấu cháo, Trì Ôn Văn chỉ có thể uống mấy liều nước canh, nhưng hôm nay lại có thể uống hết cả một chén, thật là tốt! Ăn được là có hy vọng rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play